Mùi hương của Tố Tâm ở trong lồng ngực anh, gương mặt kia cũng rất gần, hơn nữa, khoé môi cô cũng nở nụ cười càng ngày càng tươi.
Mấy y tá, bệnh nhân hoặc là người nhà của bệnh nhân từ thang máy đi ra, đều sẽ nhìn về phía Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm, sau đó che môi nhỏ giọng thảo luận.
Một bác gái lớn tuổi đỡ bạn già của mình từ trong phòng bệnh đi ra, hai người cứ như vậy ngồi ở trên ghế dài ngoài cửa phòng bệnh, hai tay nâng trà nóng, vừa nhìn Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn, vừa cười ha ha nói tuổi trẻ thật là tốt!
Tố Tâm liếc nhìn, cô bắt đầu có cảm giác sợ...
Lỗ tai cô đỏ lên, hắng giọng một cái, sau đó thương lượng cùng Phó Kiến Văn: "Ông xã, một lúc nữa đi thăm cha Bạch xong, khuya về nhà lại ôm, được không!"
"Ôm!" Phó Kiến Văn mở miệng nói, không thể nghi ngờ, tư thái cứng rắn.
Là Tố Tâm có lỗi trước, dù cho đã đỏ mặt tía tai, hai tay vẫn phải ôm Phó Kiến Văn, chỉ là cảm thấy rất ngại ngùng, cho nên cô đem mặt chôn ở trước ngực Phó Kiến Văn.
Bên tai, chính là nhịp tim đang đập mạnh mẽ của anh, cánh tay vòng ở bên hông của Phó Kiến Văn lần nữa nắm chặt, khiến cho hai người càng lúc càng dán chặt vào nhau.
Nửa ngày không thấy phản ứng của Phó Kiến Văn, Tố Tâm ngẩng đầu lên nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Muốn ôm tới khi nào!"
Phó Kiến Văn cúi đầu nhìn xem gương mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ của Tố Tâm, gương mặt vẫn cương nghị: "Không muốn ôm, hiện tại có thể buông tay..."
Tố Tâm oán thầm, vừa nãy cô đã buông ra, là ai lôi kéo cánh tay của cô bắt cô ôm lại chứ!
Tố Tâm không lên tiếng, đem đầu chôn ở trước ngực Phó Kiến Văn...
Trong hơi thở tất cả đều là mùi vị nam tính trên người anh, không khỏi để cho Tố Tâm cảm thấy an toàn, an tâm cực kỳ.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, Tố Tâm ngửa đầu nhìn về phía Phó Kiến Vân, ánh mắt long lanh, vốn muốn hỏi một câu được rồi sao, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Phó Kiến Văn, cô lại cúi đầu xuống, bàn tay vòng ở eo của Phó Kiến Văn xoắn xuýt lại, câu được câu không lôi kéo âu phục của Phó Kiến Văn.
"Ngày hôm qua không phải còn giận ngút trời đóng sập cửa vào sao! Sao lúc này lại ngoan ngoãn như vậy!" Phó Kiến Văn giảm thấp tiếng nói xuống hỏi.
Nghĩ tới đôi mắt đỏ ngầu của Tố Tâm ngày hôm qua, Phó Kiến Văn thực sự vừa tức giận lại vừa đau lòng.
Tố Tâm ngửa đầu, cánh tay còn quấn ở trên eo của Phó Kiến Văn, cắn cắn môi, cố nén cười, cố ý mở miệng: "Cái kia, hay là... Bây giờ em với anh đi tới nơi đó, em cho anh đóng sập cửa!"
Phó Kiến Văn: "..."
Tố Tâm là một cô gái thông minh như vậy, rõ ràng là cô hiểu ý của anh mà còn cố tỏ ra ngốc nghếch!
Đôi mắt đen nhánh của Tố Tâm chớp chớp, Phó Kiến Văn cuối cùng cũng không đành lòng, anh rút tay từ trong túi quần ra, đè lại tay lên hai vai của Tố Tâm...
Mắt thấy gương mặt góc cạnh của Phó Kiến Văn càng ngày càng tới gần, Tố Tâm ngừng thở, mắt tiệp run rẩy, không phải Phó Kiến Văn định ở chỗ này hôn mình chứ!
Nhưng cánh môi của Phó Kiến Văn lại rơi vào bên tai của cô: "Em đứng ở chỗ kia cho anh đóng sập cửa, còn không bằng mặc bộ đồ Tạ Tĩnh Tĩnh đưa đứng ở trước mặt anh còn hữu hiệu hơn..."
Tố Tâm thực sự xấu hổ đến đỏ mặt, cánh tay đang vòng quanh eo của Phó Kiến Văn nhanh chóng thu về, mạnh mẽ vỗ vào ngực anh một cái: "Anh nói ra còn không biết ngại, đồ đều bị anh xé nát rồi còn đâu!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...