"Không được nói, bên trên có chuyện... Nói không cho thảo luận, với lại cái này cũng là suy đoán của mình, rốt cuộc là bạn gái hay là em gái gì gì đó, cũng không biết nữa, mình chỉ là nhìn thấy hai bọn họ khác họ nhau thôi, một người họ Bạch một người họ Lục..."
"Nhất định là bạn gái! Không phải bạn gái làm sao phải một tấc không rời như vậy!"
Mấy y tá khác cũng vào thảo luận.
Lục Tân Nam quay đầu lại liếc nhìn, thấy Tố Tâm đã bưng chén cháo lên đút cho Bạch Hiểu Niên ăn, yết hầu Lục Tân Nam ngứa không nhịn được nghĩ muốn hút thuốc, anh ta nói với Phó Kiến Văn: "Lão Phó, chúng ta ra ngoài hút thuốc rồi nói chuyện!"
...
Khu hút thuốc.
Lục Tân Nam buồn bực hút vào mấy ngụm khói, đem nửa đoạn tàn thuốc ở trên đầu ngón tay bắn ra ngoài cửa sổ, tàn thuốc lăn từ trên cửa sổ lăn xuống, lấm ta lấm tấm từng tia lửa bắn tung toé...
Xoay người, con mắt thâm thuý của Lục Tân Nam nhìn xem Phó Kiến Văn đang ngồi ở trên ghế dài, hai chân trùng điệp, đầu ngón tay mang theo một điếu thuốc nhưng lại không chịu mở miệng.
"Lão Phó!" Lục Tân Nam chau mày, gọi Phó Kiến Văn một tiếng, giục Phó Kiến Văn trả lời xem hai người con của tổng giám đốc Quang Hạ đang ở nơi nào.
"Hai người con của Quang Hạ kia không vượt qua nổi đâu, anh trai dựa vào em gái mình leo lên người Vương thiếu gia, muốn lừa bịp tiền từ Vương thiếu nhưng không được, thẹn quá thành giận, đem Vương thiếu đánh cho một trận, trong lúc dây dưa thì Vương thiếu gia bị té lầu, hai anh em kia sợ bị phát hiện, cho nên không dám đưa Vương thiếu gia đi bệnh viện, lái xe mang Vương thiếu gia đến khu đô thị, bỏ vào phồn hoa phố xá sầm uất, đợi người khác phát hiện đưa đi bệnh viện, còn hai anh em họ trốn khỏi thành phố A không rõ tung tích..."
Ý tứ của câu không rõ tung tích của Phó Kiến Văn, Lục Tân Nam đặc biệt rõ ràng, chính là chết không thấy xác!
Hai người kia nếu như có tâm tư trả thù Lục Tân Nam, như vậy không thể lưu lại...
Thế giới này thường thường chính là kỳ quái như vậy, càng là loại này tầm thường không danh tiếng, cuối cùng sẽ làm ra loại chuyện khiến người khác không ngờ đến, Phó Kiến Văn không thể lưu lại hai quả bom hẹn giờ này.
"Trước lúc này, mình muốn thấy hai người kia!" Lục Tân Nam nghiến răng.
Phó Kiến Văn đại khái đã sớm nghĩ tới Lục Tân Nam sẽ nói câu này, anh thong dong tùy ý dụi tắt thuốc lá: "Chuyện này không thích hợp gây thêm rắc rối..."
Dù sao Thành Tây Vương hiện tại cũng đang tra tung tích của hai anh em kia...
Còn nữa, Thành Tây Vương cũng không phải là không có hoài nghi đối với Phó Kiến Văn, người người đều biết Lục Tân Nam chính là phụ tá đắc lực của Phó Kiến Văn, trên tay còn dính mạng người, Thành Tây Vương nhất định sẽ phái người điều tra từ Lục Tân Nam.
"Mấy ngày này cậu hãy cẩn thận ở lại bệnh viện chăm sóc Bạch Hiểu Niên..." Phó Kiến Văn nói xong đứng lên, đây là không cho Lục Tân Nam chỗ trống.
"Lão Phó!" Lục Tân Nam chau mày, "Người ta nói chết nên được rõ ràng, có lời không nói rõ với bọn họ, trong lòng mình nghẹn đến sợ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...