Phó Kiến Văn hút thuốc có phần gấp, nếu đúng như Bạch Hiểu Niên bị Lục Tân Nam cưỡng ép, đáng lẽ ra Bạch Hiểu Niên phải đứng cùng chiến tuyến với Vương thiếu gia kia chứ cần gì quan tâm đến một cái chân của Lục Tân Nam, mà phải nhảy từ trên lầu nhảy xuống!
"Biết rồi."
Ánh mắt của Phó Kiến Văn nhìn xuống bên dưới chung cư, rơi vào đá cuội và những bóng cây loang lổ trên đường, anh cắn răng, gân bàn tay cũng nổi lên chằng chịt.
"Cái kia, Vương tiểu tử này làm sao bây giờ!"
Phó Kiến Văn mở miệng nói, tiếng nói lạnh lẽo, nhưng tất cả đều là bình tĩnh: "Cục trưởng Phương đã nghe nói cháu trai của Vương lão bị đánh hôn mê bất tỉnh không thành hình người, được phụ tá của mình nhặt được ở cửa quán bar rồi..."
Phó Kiến Văn nói như vậy, Đường Tranh liền biết nên làm gì tiếp theo.
"Cháu trai Vương lão bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, chung quy phải có người đứng ra gánh rồi..." Phó Kiến Văn gạt gạt tàn thuốc, trong lời nói có ý riêng.
Đầu bên kia điện thoại, Đường Tranh cũng không trả lời dây dưa dài dòng: "Rõ ràng, con trai Tiểu Khai của công ty dược nghèo rớt mùng tơi, dựa vào em gái của mình leo lên người của Vương thiếu, muốn lừa bịp chút tiền từ trên người của Vương thiếu nhưng không được, thẹn quá thành giận, đem Vương thiếu đánh cho một trận, trong lúc dây dưa Vương thiếu đã trượt chân té lầu, con trai của công ty dược Quang Hạ cùng em gái của mình sợ bị tra ra, cho nên đã lái xe mang theo Vương thiếu gia đến khu đô thị, bỏ vào phố xá sầm uất, đợi người khác phát hiện đưa đi bệnh viện, còn bọn họ thì rời khỏi thành phố A không rõ tung tích..."
"Bên bệnh viện cậu cũng chú ý một chút, đừng để cục trưởng Phương tra ra cái gì..." Phó Kiến Văn cau mày dặn dò một câu, dụi tắt thuốc lá.
"Còn lão Lục bây giờ tính như nào..." Đường Tranh hỏi.
Liên quan tới chuyện của Lục Tân Nam và Bạch Hiểu Niên, anh không dám phỏng đoán, dù sao... em trai của Lục Tân Nam cũng coi Bạch Hiểu Niên như tâm can của mình, hiện tại Bạch Hiểu Niên cùng Lục Tân Nam có quan hệ với nhau, không biết làm sao có thể đối mặt với Lục Tân Bắc!
Phó Kiến Văn lại đốt thêm một điếu thuốc lá đặt lên khoé môi, anh đè cái bật lửa xuống, ngọn lửa chập chờn loang lổ hiện lên sau đó anh đem chiếc bật lửa bằng kim loại đặt ở trên tay vịn của sân thượng.
Phó Kiến Văn hít sâu một cái, mới đem điếu thuốc lá dời đi, đêm tối làm cho con mắt thâm trầm của anh thêm ý lạnh: "Gặp nói sau."
...
Ngày thứ hai, Tố Tâm nhớ kỹ Bạch Hiểu Niên còn nằm trong bệnh viện nên sáu giờ sáng cô đã tỉnh lại đi ra rửa mặt sạch sẽ.
Phó Kiến Văn nhận được điện thoại của Bạch Cẩn Du nói Bạch Hiểu Niên đã tỉnh, đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Phó Kiến Văn theo bản năng liếc nhìn về hướng phòng tắm, thở phào nhẹ nhõm, trong tay siết chặt điện thoại: "Lục Tân Nam đâu rồi!"
"Lục Tân Nam đang ở trong phòng bệnh nói chuyện với Bạch Hiểu Niên, cậu ấy đem tất cả mọi người đều đuổi ra, ngay cả Tân Bắc cũng bị đuổi ra! Cửa bị khóa trái, bọn mình cũng không biết tình huống bên trong!" trong lời nói của Bạch Cẩn Du tất cả đều là lo lắng, "Lão Lục này đầu óc thẳng thắn, mình thật sự sợ cậu ấy sẽ đưa cho Bạch Hiểu Niên một con dao gọt hoa quả, nắm chặt tay của Bạch Hiểu Niên sau đó hướng về phía ngực mình đâm xuống!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...