Tố Tâm giảm thấp tiếng nói của mình xuống, khắc chế khóc nức nở, lại không khắc chế được giọng nói sắc bén: "Anh làm sao gánh trách nhiệm! Anh có thể để cho Hiểu Niên thật tốt đứng ở trước mặt tôi, hay là anh định lấy cái chết để tạ tội!"
"Tố Tố, tâm tình em quá kích động rồi!" Phó Kiến Văn mạnh mẽ đem Tố Tâm đang run rẩy ôm vào trong ngực
Tố Tâm có giãy giụa cũng đều vô dụng
"Em đừng có gấp! Anh chính là chồng của em, Tố Tố! Em có thể tin tưởng anh!" hai tay Phó Kiến Văn nắm chặt, trong lòng buồn bực, lại nhẫn nại tính tình động viên Tố Tâm, "Em tỉnh táo lại trước, chúng ta an tĩnh chờ Bạch Hiểu Niên đi ra rồi nói, được không!"
"Thả em ra!" Tố Tâm đẩy Phó Kiến Văn nhưng anh vẫn không nhúc nhích, cô dùng sức đánh vào sống lưng của anh
Phó Kiến Văn đem người ôm chặt: "Tố Tố! Đây là bệnh viện! Em cứ nhao nhao không biết phép tắc như vậy thì giống cái gì!"
Tố Tâm giãy giụa một lúc lâu, sau đó lại trầm mặc, cánh tay đang đánh ở sống lưng Phó Kiến Văn cũng từ từ trượt xuống, buông thõng xuống hai bên người, trong tròng mắt chính là sự vô lực bi thương
Phó Kiến Văn cảm giác được áo sơmi trước ngực ấm áp, anh giảm thấp tiếng nói xuống: "Anh sẽ không thiên vị kẻ nào, em hãy tin tưởng anh!"
"Em có thể tin tưởng anh sao!" giọng nói của Tố Tâm cũng lờ mờ, rõ ràng là một câu hỏi, lại khiến người nghe cảm nhận được là cô không có sự tín nhiệm đối với anh
Phó Kiến Văn đặt cằm của mình ở trên đỉnh đầu của Tố Tâm: "Tố Tố, anh chính là chồng của em "
Tố Tâm cắn chặt hàm răng, cho dù nội tâm vẫn có rất nhiều sự không tin, nhưng cô vẫn mở miệng: "Em tin tưởng anh"
Quan hệ của Lục Tân Nam và Phó Kiến Văn, Tố Tâm không cần đi tìm hiểu tỉ mỉ đi, chỉ là xem đều có thể nhìn ra được
Nhưng với câu nói của Phó Kiến Văn, anh chính là chồng của cô, thì cô cũng nguyện ý thử tin tưởng Phó Kiến Văn, tin tưởng ở trong chuyện này Phó Kiến Văn có thể để cho cô dựa vào!
Mấy người Lục Tân Nam, Lục Tân Bắc, Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn chuyển từ hàng lang sang đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, lo lắng chờ đợi
Lục Tân Nam ngồi dựa vào trên ghế dài, trong đầu đều là ngũ quan sáng rỡ của Bạch Hiểu Niên, cùng biểu lộ của cô
Ngay cả Lục Tân Nam đều nghĩ không thông, lúc anh ta rời đi, Bạch Hiểu Niên dùng âu phục của anh ta bao bọc thân thể của mình, mỗi bước đi đều đau đến nhe răng nhếch miệng, lúc bị anh ta ôm vào trong ngực còn cười nhạo anh ta yếu sinh lý chỉ làm được trong thời gian ngắn, làm sao khi anh ta rời đi mới mười mấy phút cô đã nhảy từ trên lầu nhảy xuống!
Lục Tân Nam nghĩ mãi mà không ra
Cả người Lục Tân Bắc bây giờ đều như trong mộng, như là bị người khác mạnh mẽ đánh một gậy vào đầu anh ta, cảm giác tựa như nằm mơ vậy
Chính người anh trai mà mình tín nhiệm nhất, lại cường bạo người phụ nữ mà mình yêu nhất
Lục Tân Bắc cảm thấy đây chính là một cơn ác mộng, anh ta lo lắng muốn đi ra khỏi cơn ác mộng này
Dù cho, Bạch Hiểu Niên vẫn là không để ý tới anh ta, anh ta đều nguyện ý cả đời này đi theo đuôi Bạch Hiểu Niên, chỉ cần Bạch Hiểu Niên mạnh khỏe, chỉ cần không phát sinh chuyện anh trai anh ta cưỡng ép Bạch Hiểu Niên
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tố Tâm không có cách nào chịu đựng được sự chời đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật, cô đi vào trong thang lầu gọi điện thoại cho giám chế Hạ, thông báo cho giám chế Hạ là Bạch Hiểu Niên xảy ra chút chuyện bất ngờ, sáng sớm ngày mai không có cách nào có thể quay được bản tin buổi sáng, nếu như yêu cầu cô có thể chạy đến giúp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...