Tố Tâm nhẫn nhịn sợ sệt mở miệng, yết hầu run rẩy lợi hại: "Hiểu Niên té lầu rồi! Người Người đang cấp cứu ở bệnh viện này "
Nói xong, Tố Tâm cắn chặt cánh môi, nước mắt như vỡ đê
Trong điện thoại, Lục Tân Bắc nói không rõ ràng, Bạch Hiểu Niên té lầu rốt cuộc là té từ lầu mấy xuống!
Nếu như là ở nhà lớn đài truyền hình
Tận tầng hai mươi tám, chỉ nghĩ thôi toàn thân Tố Tâm đều giống như bị rút khô khí lực, cả người đã đứng không vững
Phó Kiến Văn mím môi không nói, anh nắm lấy bả vai gầy gò của cô, thang máy vừa đến, hai người vội vã lao vào thang máy
Cửa ra vào phòng cấp cứu
Lục Tân Bắc cùng Lục Tân Nam cũng đều đang đứng ở đó, trên người đều có vết máu
Đặc biệt là Lục Tân Nam, trên ngực áo áo sơ mi trắng đều được máu tươi thấm ướt một mảng lớn, sắc mặt Lục Tân Nam vô cùng khó coi ngồi trên ghế dài ở phòng cấp cứu, da thịt của anh ta bẩm sinh đã trắng nõn, cho nên vết máu trên da thịt ở bàn tay càng trở nên chói mắt, dù cho đã đọng lại
Lục Tân Bắc đứng ở cửa phòng cấp cứu, bất an đi tới đi lui
Lục Tân Bắc biết thân thể cha của Bạch Hiểu Niên không tốt, hiện nay cũng là bệnh nhân, cho nên không dám thông báo cho cha của cô biết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ dám thông báo cho Tố Tâm
Lục Tân Bắc không nghĩ tới Tố Tâm sẽ đến nhanh như vậy, bên người còn dẫn theo Phó Kiến Văn
Lục Tân Bắc dừng bước lại, nhìn về phía Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn, nắm tay nắm chặt lại, áy náy há miệng lại không có cách nào phát ra âm thanh
Chính là do hôm nay Lục Tân Bắc canh giữ ở cổng ra vào đài truyền hình, mạnh mẽ đem Bạch Hiểu Niên bỏ vào trong xe, mang cô đến vùng ngoại thành vứt bỏ ở nhà xưởng bỏ hoang, đem một mình Bạch Hiểu Niên ném ở nơi đó!
Nếu như không phải do anh ta, Bạch Hiểu Niên sẽ không té lầu
Ánh mắt của Tố Tâm đảo qua vết máu trên người Lục Tân Bắc, lại nhìn tới một mảng lớn máu tươi trên người Lục Tân Nam, chân như nhũn ra, cả người hầu như tựa ở trong lồng ngực Phó Kiến Văn
"Bạch Hiểu Niên như thế nào!" Phó Kiến Văn hỏi Lục Tân Bắc
Lục Tân Bắc hầu kết buông lỏng, tiếng nói khàn khàn: "Tố Tâm "
Yết hầu của Tố Tâm nghẹn ngào, cô cầm lấy cánh tay Lục Tân Bắc vội vã truy hỏi: "Rơi xuống từ lầu mấy! rơi xuống ở nơi nào? Hả!"
"Tôi có lỗi với cô, có lỗi với Hiểu Niên!" Vành mắt Lục Tân Bắc đỏ lên, gương mặt anh tuấn trắng trẻo, anh ta nghẹn ngào mở miệng, "Là tôi mang Hiểu Niên đến vùng ngoại ô, tôi "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...