Tố Tâm cúi đầu, đỏ mặt đưa một muỗng cháo vào trong miệng...
Điện thoại ở trên bàn chấn động, Tố Tâm nắm chặt cái thìa, nghiêng đầu liếc nhìn điện thoại di động đặt ở trên bàn ăn, người gọi tới chính là Hứa Khai.
Tố Tâm giật một tấm khăn giấy để lau qua miệng sau đó một tay nắm chặt cái muôi, một tay nhận điện thoại: "Alo, anh Hứa Khai!"
Cuộc điện thoại lần này, Tố Tâm nhận không do dự, ba chữ anh Hứa Khai, gọi cũng không hề có một suy nghĩ nào khác...
"Tố Tố..." Hứa Khai mở miệng nói, tiếng nói bên trong mang theo vài phần khàn khàn, "Anh muốn nhìn thấy em!"
Tố Tâm nhìn chằm chằm lọ hoa bên trên bàn ăn, những bông hoa trong bình hoa kia còn mang theo những giọt sương kiều diễm, Tố Tâm mỉm cười, đồng ý: "Một lúc nữa em sẽ gọi điện thoại hỏi Kiến Văn một chút, để xem buổi chiều anh ấy có thời gian không, sau đó chúng em sẽ tới thăm anh..."
Đầu bên kia điện thoại, đáy lòng Hứa Khai chìm xuống.
"Anh Hứa Khai!" Một lúc sau, Tố’ Tâm không nghe thấy Hứa Khai đáp lại, gọi một tiếng.
Trước đây, đối mặt cùng với Hứa Khai, Tố Tâm đều là luống cuống, thậm chí là... Không hề có ý nghĩ sẽ thuận theo.
Nhưng hôm nay, nói chuyện cùng Hứa Khai, Tố Tâm có thể nghe rõ ý tứ trong lời nói của anh, cho nên cô chỉ có thể lấy Phó Kiến Văn ra làm lá chắn, để anh không còn tơ tưởng về cô nữa.
Tố Tâm đã từng cho rằng, yêu một người nhiều năm như vậy, sẽ phải vô cùng gian nan mới có thể bước đi ra được.
Không nghĩ tới, hiện tại cô lại đi ra được nhanh như vậy.
Có thể thấy Lữ Hàm Tử nói không sai, muốn quên một người... thì hãy yêu thêm một người.
Tố Tâm không dám nói hiện tại yêu Phó Kiến Văn nhất.
Nhưng ít ra, Tố Tâm khẳng định, cô là vì có Phó Kiến Văn ở trong lòng, nên mới có thể bình tĩnh mà đối mặt với Hứa Khai như vậy.
"Tố Tố, anh chỉ muốn gặp một mình em!" Hứa Khai hít sâu mấy lần rốt cục vẫn mở miệng, "ngày mai anh phải làm giải phẫu, không biết kết quả là cái gì, cho nên muốn gặp em..."
Tố Tâm trầm mặc, hơi cười cười.
"Anh biết trước kia chúng ta có tình cảm, nhưng hôm nay anh chỉ là muốn gặp em một chút, chỉ đến thế mà thôi."
Người đàn ông như Hứa Khai có bao nhiêu kiêu ngạo, Tố Tâm không phải là không biết...
Mà cái người đàn ông kiêu ngạo này, lại ba lần bốn lượt cúi đầu ở trước mặt Tố Tâm.
"Được..." Tố Tâm ngẩng đầu nhìn quanh phòng ăn một chút, "Một giờ rưỡi chiều em sẽ qua, anh vẫn còn đang ở bệnh viện đa khoa thành phố A!"
"Đúng! Vẫn còn ở nơi này!"
Đương nhiên, bởi vì nơi này chính là bệnh viện tốt nhất thành phố A rồi.
Cúp điện thoại, dì Lý hỏi Tố Tâm: "Buổi trưa phu nhân muốn đi ra ngoài sao, có ở nhà ăn cơm không ạ!"
Tố Tâm đã mất đi khẩu vị, cô đặt cái thìa xuống, cười khẽ, ấn số điện thoại của Phó Kiến Văn, đặt ở bên tai, sau đó mới cười nói với dì Lý: "Con không ăn đâu, dì không cần nấu."
Rất nhanh, Phó Kiến Văn đã nhận điện thoại, anh nói: "Đã dậy rồi..."
Tố Tâm có thể nghe được tiếng ngòi bút được kí ở trên trang giấy vang lên sàn sạt. Chắc hẳn là Phó Kiến Văn đang kí văn kiện.
"Vâng! em mới vừa ăn sáng xong, sau đó nhận được điện thoại của anh Hứa Khai, anh ấy nói muốn gặp em, ngày mai... anh ấy làm phẫu thuật." Tố Tâm không có gạt Phó Kiến Văn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...