Cả Đời Chỉ Yêu Em

Mắt của Tố Tâm đã đỏ bừng, cô khịt khịt mũi, cổ họng nghẹn lợi hại: "Nghe khẩu khí này của anh, có vẻ rất xem thường em rồi..."

Tố Tâm nói chuyện, giọng mũi đã dày đặc.

Tầm mắt của Phó Kiến Văn nhìn về phía Tố Tâm, nhìn xem mắt cùng mũi Tố Tâm đã đỏ bừng lên, đáy mắt Phó Kiến Văn tràn ngập ôn nhu: "Em cũng có nước mắt, về sau kẻ nào dám nói tâm địa sắt đá, anh nhất định sẽ là người đầu tiên đứng ra vì em làm chứng!"

Phó Kiến Văn còn nhớ quãng thời gian trước, lúc Tố Tâm vì Hứa Khai mà đi Iraq, bị mắng là tâm địa sắt đá.

Tròng mắt Tố Tâm rưng rưng, biểu lộ cực kì sinh động, như một con nai con khiến cho người khác đau lòng, cặp mắt kia đã ướt nhẹp, nhưng lại trong suốt rõ ràng, rất câu dẫn người khác.

Phó Kiến Văn không nhịn được cúi đầu hôn lên môi Tố Tâm.


Tố Tâm nắm chặt khăn giấy đã ẩm ướt, gò má cùng bên tai đều nóng lên.

Mũi vốn đã bị nghẹt, cho nên hơi cảm thấy khó thở, bây giờ lại được Phó Kiến Văn hôn, quả thực Tố Tâm muốn nghẹt thở...

Cô bận bịu giơ tay đẩy lồng ngực Phó Kiến Văn ra, kéo dãn khoảng cách giữa hai người ra, ngốc nghếch cười một tiếng, giọng mũi dày đặc: "Nếu còn tiếp tục thì nước mũi sẽ rây ra mặt anh mất!"

"Anh không chê!" Phó Kiến Văn vừa nói vừa tiếp tục hôn xuống đôi môi của Tố Tâm.

Ước chừng là mũi của Tố Tâm bị nghẹt, cho nên Phó Kiến Văn hôn rất ôn nhu, Phó Kiến Văn hôn nhẹ nhàng như vậy, đúng là rất hiếm gặp...


Anh hôn nhẹ nhàng sau đó lại buông ra để cho Tố Tâm có cơ hội thở lấy hơi, sau đó đôi môi nóng bỏng lại lần nữa đặt lên môi Tố Tâm.

Đồng hồ điểm 5 giờ 30 phút sáng, bóng tối được ánh mặt trời chiếu vào cũng từ từ trở nên rõ ràng.

Nghe được bên ngoài biệt thự, đã có bắt đầu có người chạy bộ tập thể dục đi qua, Tố Tâm vội vàng xoay người, quay đầu lại nhìn thấy màn hình máy tính đã tối đen, lúc này Tố Tâm mới ý thức tới đây là ở trong phòng khách, nhưng rèm cửa sổ cũng đã kéo, người bên ngoài căn bản cũng không nhìn thấy bên trong.

Tâm trạng của Tố Tâm bởi vì tiểu thuyết mà nặng nề, nhưng buổi sáng được Phó Kiến Văn hôn đã giãn ra không ít...

Màn hình máy tính màu đen, phản chiếu lên đôi mắt cùng mũi đã đỏ bừng của Tố Tâm.

Một đêm chưa ngủ, lại còn ngồi ở trước máy vi tính, cho nên mặt ai cũng nhợt nhạt!

Tố Tâm bận bịu lấy khăn giấy xoa xoa nước mũi, trong lòng bồn chồn vì nụ hôn của Phó Kiến Văn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui