Cả Đời Chỉ Yêu Em
Tố Tâm cúi xuống cài cúc áo ngủ lại, hai chân mang dép, chân mới chạm xuống đất, vừa đứng lên, đầu gối đã mềm nhũn...
Nếu không phải Phó Kiến Văn nhanh tay nhanh mắt kéo Tố Tâm ôm trở về giường, thì chắc chắn Tố Tâm đã ngã úp mặt xuống đất.
"Bao nhiêu tuổi rồi, đứng còn không vững, muốn đi tắm thì để anh ôm em đi!" Phó Kiến Văn cười cười nói ở bên tai Tố Tâm.
Người này nói còn không thấy ngại, là ai ngày hôm qua làm cô thành ra như thế này chứ!
"Tự em có thể đi!" Tố Tâm đưa tay muốn đẩy cánh tay của Phó Kiến Văn đang vòng qua eo của cô ra.
Nhưng Phó Kiến Văn lại ôm càng chặt hơn.
Tố Tâm quay đầu lại nhìn qua Phó Kiến Văn...
Hai người ở khoảng cách rất gần, gần đến hô hấp trong nháy mắt liền quấn quýt lấy nhau.
"Hôm nay anh nghỉ ngơi một ngày, cho nên có thể phục vụ em..." môi mỏng của Phó Kiến Văn dán vào tai Tố Tâm, nhẹ nhàng hôn lên.
Hơi thở cùng giọng nói của Phó Kiến Văn chui vào tai Tố Tâm, khiến Tố Tâm như bị điện giật, làm cho thân thể cô như nhũn ra, bên tai cô chỉ có thể nghe được tiếng trái tim đang đập rầm rầm của mình cùng với tiếng hít thở nặng nề của Phó Kiến Văn.
"Hôm nay em phải đến chỗ mẹ đẻ của mình." Tố Tâm quay đầu nhìn Phó Kiến Văn đang ở sau lưng mình.
Phó Kiến Văn gật đầu: "Ừ, đều nói mẹ vợ luôn rất quý con rể, anh cũng phải đi!"
Hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ đẻ Tố Tâm, Tố Tâm muốn đến thăn bà, cho nên Phó Kiến Văn mới cố ý để trống ngày hôm nay để đi cùng cô!
Tố Tâm bị Phó Kiến Văn chọc cười, cười nói: "Em đi rửa mặt trước, rồi chúng ta cùng nhau đưa Đoàn Đoàn đi nhà trẻ, sau đó chúng ta hẵng đi..."
"Được! Nghe lời em hết!"
Tố Tâm vẫn bị Phó Kiến Văn ôm vào trong phòng tắm, cả người cô căng thẳng, chỉ lo Phó Kiến Văn muốn tiếp tục làm chuyện kia ở trong phòng tắm.
Nhưng Phó Kiến Văn chỉ đem cô đặt ở trước bồn rửa mặt sau đó cười nói một câu: "Giữ lại sức lực, đêm nay tái chiến!"
Tầm mắt Tố Tâm nhìn chằm chằm vào tấm gương, cố ý trừng Phó Kiến Văn, trên má đã đỏ bừng một mảng, nhưng không thể doạ được người.
Tố Tâm dùng phòng tắm trong phòng ngủ chính, còn Phó Kiến Văn sang phòng của khách để tắm.
Bởi vì hai chân Tố Tâm như nhũn ra nên làm cái gì cũng chậm chạp, lúc Tố Tâm xuống lầu, Phó Kiến Văn đã gần ăn xong bữa sáng rồi.
Tố Tâm mới vừa đi tới cầu thang, đã nghe được giọng nói của Đường Tranh đang vui đùa với Đoàn Đoàn.
"Haha, cô bé trong nhà trẻ của Đoàn Đoàn đúng thật là có mắt nhìn, Đoàn Đoàn của chúng ta chính là đệ nhất soái ca, so với ba mình còn đẹp trai hơn nữa kìa! Rõ ràng biết Đoàn Đoàn như vậy, nên mới muốn gả cho Đoàn Đoàn nhà chúng ta! Cô bé này bé như vậy mà không đơn giản!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...