Không cho Cao Tiểu Vi cơ hội nói tiếp, tầm mắt của Tố Tâm đảo qua những thứ Cao Tiểu Vi mua trên tay: "Hiện tại tiền lương của cục trưởng cục quy hoạch cũng không có cao như vậy! Cao tiểu thư mua toàn những nhãn hiệu đắt tiền như vậy, cái này chắc cũng cần một hai năm tiền lương của cô! Chính là Cao tiểu thư cam lòng bỏ ra, hay vẫn là sau lưng có đại gia bao nuôi hay vẫn là cục trưởng Cao!"
Cao Tiểu Vi bị Tố Tâm nói cho đến nỗi sắc mặt lúc trắng lúc xanh, giơ tay muốn đánh Tố Tâm.
"Tiểu Vi!" Người bạn của Cao Tiểu Vi vội vàng hét lên, chạy đến kéo cô ta ra.
Nhưng Cao Tiểu Vi đã đánh xuống, nhưng cái bàn tay kia của Cao Tiểu Vi không rơi được xuống mặt Tố Tâm, mà cổ tay mảnh khảnh của cô ta đã bị Tố Tâm nắm chặt.
"Tiểu Vi! Cậu đừng có làm loạn!" Bạn của Cao Tiểu Vi kéo cô ta ra, khuyên can, "Chú Cao nhất định sẽ không vui!"
Cao Tiểu Vi cắn cắn quai hàm, cười lạnh, rút tay của mình ra khỏi tay Tố Tâm, nhướn mày: "Đúng! Sau lưng tôi là có cha tôi, cho nên tôi mới dám như thế! không giống như người nào kia, mẹ thì bị điên! Cha thì không nuôi nổi con gái... cho nên mới không biết xấu hổ đem cô ta đi tráo đổi với tiểu thư con nhà giàu, ăn cướp cuộc sống của người khác!"
Lời nói của Cao Tiểu Vi chọc đúng vào nỗi đau của Tố Tâm, khiến cho sắc mặt của Tố Tâm hoàn toàn trắng bệch.
Nhìn xem gương mặt nhỏ của Tố Tâm tức đến nỗi tím lại, trong lòng Cao Tiểu Vi sảng khoái cực kỳ, cô ta quay đầu nói với nhân viên bán hàng: "Chiếc đồng hồ này chỗ các cô có bao nhiêu chiếc!"
"Đây là bản số lượng có hạn, toàn bộ thành phố A chỉ có hai chiếc, đều ở trong cửa hàng của chúng tôi..." Nhân viên bán hàng đàng hoàng nói.
"Hai chiếc này đều gói lại cho tôi! Tôi chính là con gái ruột của cha tôi, cha tôi có tiền! Tôi có thể đường đường chính chính dùng!"
Nhân viên bán hàng thấy Cao Tiêtu Vi móc thẻ ngân hàng ra đưa tới, lập tức một mực cung kính.
Cao Tiểu Vi dùng tư thế cao cao tại thượng liếc nhìn Tố Tâm, mở miệng nói: "Cha tôi không xấu xa vô liêm sỉ đến cực điểm rác rưởi giống như cha của ai kia! Loại người như vậy... Tự uống thuốc độc tự tử cũng quá nhẹ nhàng rồi, loại người như vậy nên bị người của Tố gia ném từ trên tầng thượng ném xuống, rơi đến mức máu thịt be bét, ngay cả xương vụn cũng không còn mới đáng hả giận..."
Mắt thấy môi đỏ của Cao Tiểu Vi mấp máy, Tố Tâm giơ tay dùng hết lực đánh xuống, Cao Tiểu Vi bỗng thét lên một tiếng chói tai.
Nghe được động tĩnh, không ít người vây quanh để xem, có người nhận ra Tố Tâm, cho nên đã nhanh chóng cầm điện thoại di động quay chụp.
Nhân viên bán hàng đi lấy thêm một chiếc khác muốn để cho Cao Tiểu Vi xem qua, nếu không có vấn đề gì, sau đó sẽ đem hai chiếc đồng hồ này bọc lại...
Vào lúc này mắt thấy Tố Tâm động thủ đánh Cao Tiểu Vi một cái, Cao Tiểu Vi ôm mặt đỏ bừng của mình, nhìn Tố Tâm với ánh mắt khó mà tin nổi, nhân viên bán hàng sợ bị vạ lây, cho nên chỉ dám đứng ở trong quầy không dám lên tiếng.
Cao Tiểu Vi bị Tố Tâm tát cho một cái có thể nói là nổ đom đóm mắt, cả người cô ta đều chập choạng...
"Tiểu Vi, không sao chứ!" Bạn của Cao Tiểu Vi căng thẳng hỏi.
Tố Tâm tức đến nỗi người run rẩy, giọng nói trong trẻo bức người vang lên: "Cao tiểu thư, mắng người như vậy, không sợ bị báo ứng! Ba mẹ cô không dậy cô sao!"
Thấy mọi người chung quanh đã đứng xung quang để xem trò vui, Cao Tiểu Vi cảm thấy mất mặt, cô ta vứt hết đồ trong tay xuống, xông về phía Tố Tâm...
Hai vai Tố Tâm được hai bàn tay ấm áp nắm lấy, nhẹ nhàng kéo về phía sau, sống lưng Tố Tâm đụng phải một bức tường mềm mại, hơi thở quen thuộc đem Tố Tâm nhốt vào bên trong, cảm giác cực kì an toàn.
Cao Tiểu Vi cũng bị bạn của mình kéo lại, bàn tay sơn móng tay màu đỏ choé kia rốt cuộc cũng không chạm được vào mặt Tố Tâm.
"Quên đi Tiểu Vi! Về sau tính sổ cũng không muộn! Nơi này có người quay video, bị cha và mẹ kế của cậu nhìn thấy sẽ không tốt!" Bạn của Cao Tiểu Vi giảm thấp tiếng nói xuống để khuyên nhủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...