Hôm nay Tố Tâm không cần đến đài truyền hình gấp, cho nên cô đưa Đoàn Đoàn đi nhà trẻ trước, sau đó tài xế lại lái xe đưa Tố Tâm đến cổng đài truyền hình, hỏi Tố Tâm xem mấy giờ cần đón."Không cần đâu chú Hồ, cháu tự bắt xe về là được rồi, không cần làm phiền chú tới đón cháu đâu.."Chú Hồ vội mở miệng: "Phó phu nhân, tôi chính là tài xế của Phó gia, chuyên trách chính là đưa đón phu nhân và tiểu thiếu gia, lần trước phu nhân không cho tôi đưa đi, sau đó trợ lý tiểu Lục của ngài Phó đã nói qua tôi!"Mồ hôi lạnh trên trán chú Hồ ứa ra...Chú Hồ còn nhớ, Tiểu Lục bình thường luôn là một bộ cười hi hi ha ha với ông mà hôm đó lại nói với ông, Phó gia muốn tài xế không phải để tài xế thanh nhàn ở nhà ăn không ngồi rồi, lại làm cho Phó phu nhân cùng tiểu thiếu gia phải thuê xe qua lại, thiên hạ không có đạo lý như vậy! Tài xế không phải bao biện! Nếu như bao biện, ngày Phó hẳn là nên thuê một người khác.Kỳ thực, chú Hồ không phải là không muốn đưa đón tiểu thiếu gia cùn Phó phu nhân, chỉ là mẹ của ông nằm viện, con lại đang trong tuổi đến trường, trong nhà cha đã già yếu, vợ đã mất từ lúc con còn nhỏ, chỉ có thể dựa vào một mình ông chống đỡ!Cho nên Tố Tâm nói không cần ông đưa đón, chỉ cần tính toán thời gian để đưa đón Đoàn Đoàn là được rồi.Chú Hồ vội vã giải thích chính là Phó phu nhân gọi điện thoại về, không cho ông đi đón.Nhưng khóe môi tiểu Lục lại nổi lên ý cười, nói: "Chắc là đại khái, Phó phu nhân chính là cảm thấy Phó gia không cần tài xế!"Một câu nói này, khiến chú Hồ sợ đến không nhẹ...Ông đã không còn trẻ, trong nhà con cái còn đang đi học, cha già cũng phải uống thuốc!Phó gia rất tốt, tiền lương nhiều công việc lại rất nhàn!Nếu là tài xế nhà người khác, nào có rãnh rỗi được như vậy!Thấy Tố Tâm còn muốn cự tuyệt, chú Hồ vội vàng nói: "Phu nhân, đưa đón phu nhân và tiểu thiếu gia là trách nhiệm của tôi, nếu phu nhân không cho tôi đưa đón, ngày Phó sẽ liền cảm thấy Phó gia không cần tài xế nữa, tôi sẽ thất nghiệp mất! Hơn nữa... Tôi đưa đón phu nhân, đối với phu nhân mà nói cũng an toàn thuận tiện hơn!"Tố Tâm suy nghĩ một chút gật đầu: "Vậy thì khổ cực cho chú rồi..."Chú Hồ thở phào nhẹ nhõm: "Nên làm nên làm! Phó phu nhân không cần khách khí!""Tố Tố"Nghe được giọng nói của Bạch Hiểu Niên, Tố Tâm quay đầu...Bạch Hiểu Niên đã quay xong bản tin buổi sáng, nhưng không có ba lô, người đang đứng trên bậc tháng của đài truyền hình, như là cố ý ở nơi đó chờ Tố Tâm.Đóng cửa xe, Tố Tâm căn dặn chú Hồ lái xe cẩn thận, sau đó đeo túi xách rồi đi về phía Bạch Hiểu Niên.Bạch Hiểu Niên hùng hùng hổ hồ chạy tới, khoác ở cánh tay Tố Tâm: "Không nghĩ tới ông cậu nhỏ của Phó Kiến Văn rất có tài nha!""Cái gì!" Tố Tâm mơ hồ hỏi."Cậu không có xe đài truyền hình của chúng ta đang có tiết mục gì sao!"Tố Tâm lắc đầu."Đi đi đi! Vào lúc này đang thu lại, sắp tới Phó Thiên Tứ rồi, chúng ta đi nhìn xem!" Bạch Hiểu Niên lôi kéo Tố Tâm đi vào, nhân tiện nói: "Mình cừa mới tới tổ chương trình tìm cậu, nhưng bọn họ nói cậu còn chưa tới, cho nên mình liền ra cửa chắn cậu, cũng khéo rồi, mình vừa mới ra đến liền thấy cậu từ trên xe bước xuống, hẳn là có thể kịp tiết mục của Phó Thiên Tứ!"Tố Tâm bị Bạch Hiểu Niên lôi kéo vào trong.Bởi vì sợ quấy rầy tiết mục đang thu lại, nên Bạch Hiểu Niên cùng Tố Tâm chỉ đứng ở bên ngoài cửa, không dám đi vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...