Size ngực đúng là thật sự nhỏ, cũng khó trách Phó Kiến Văn có thể nhìn ra, cũng do Tạ Tĩnh Tĩnh không có sờ qua ngực Tố Tâm như Bạch Hiểu Niên, với cả bình thường Tố Tâm đều mặc áo ngực rất nhỏ cho nên Tạ Tĩnh Tĩnh không biết size ngực của Tố Tâm cũng là điều đương nhiên, Tạ Tĩnh Tĩnh mua bộ này cũng là hoàn toàn dựa vào tưởng tượng của mình để mua
"Em nói không biết, vậy mặc vào thử xem " Phó Kiến Văn mang theo bộ quần áo kia đưa đến trước mặt Tố Tâm
Mặt Tố Tâm đã đỏ không ra cái dạng gì, cũng không biết có nên đưa tay ra nhận lấy hay không
"Bà xã, đã đồng ý rồi thì không thể nuốt lời!" Phó Kiến Văn mỉm cười
"Chưa giặt qua mà!" Tố Tâm quay đầu đi, phần gáy trắng nõn đã đỏ thành một mảnh, màu sắc trong trắng điểm thêm hồng thập phần mê người
Trong tay Phó Kiến Văn nắm chặt bộ đồ mỏng manh đến đáng thương kia, hai tay chống ở bên người Tố Tâm, hôn một cái lên cái trán của cô, khàn khàn mở miệng nói: "Em đi tắm trước, anh đi giặt rồi sấy khô"
Sau khi Phó Kiến Văn rời khỏi đây, Tố Tâm ảo não muốn chết!
Cô hận bản thân mình tại sao lại đồng ý với Phó Kiến Văn chuyện như vậy cơ chứ!
Đáng chết, đáng chết, đáng chết! Lúc Tố Tâm đi vào nhà tắm để tắm rửa, thậm chí cô đã nghĩ đến chuyện đập đầu và bồn rửa mặt để không phải mặc bộ quần áo kia
Nhưng ngay cả cái dũng khí đập đầu ngất đi Tố Tâm cũng không có, cô đành chỉ có thể ngậm ngùi tắm xong đi ra ngoài/
Sau khi Tố Tâm tắm xong đi ra, bộ tình thú kia đã được đặt ngay ngắn ở một bên giường, Phó Kiến Văn đã xuống phòng khách tắm rửa
Tố Tâm cắn môi dưới, nhìn qua bộ quần áo kia, mắc cỡ đến nỗi toàn thân đã đỏ chót
Sáng sớm, Tố Tâm còn đang ở bên trong chăn, Phó Kiến Văn đã thức dậy, chỉ thấy Phó Kiến Văn dùng ngón tay bốc bộ quần áo tình thú đã bị anh xé nát lên, Tố Tâm vội vàng chuyển người đi, dùng chăn đem mình che kín: "Lấy đi lấy đi!"
Đáy mắt Phó Kiến Văn không ép được ý cười: "Đồ Tạ Tĩnh Tĩnh tặng chất lượng cũng quá kém rồi"
Tố Tâm quả thực không tiện để nói gì người đàn ông này!
Khí lực của anh lớn như vậy, quần áo dạng gì thì vào tay anh chất lượng cũng kém cả thôi!
Phó Kiến Văn quỳ một gối xuống ở trên giường, hai tay chống ở hai bên thân thể Tố Tâm, đè lên chăn, đem Tố Tâm cố định trong đó
Tố Tâm nghiêng đầu trừng Phó Kiến Văn, đến bây giờ Nơi kia của cô vẫn đang đau ê ẩm, người đàn ông này tối ngày hôm qua quả thực điên rồi!
Tiếng nói ám muội của Phó Kiến Văn vang lên ở bên tai Tố Tâm: "Lần sau, anh mua cho em mấy bộ, size ngực tuyệt đối phù hợp, được không!"
"Phó Kiến Văn, anh vô liêm sỉ!" Giọng Tố Tâm cũng đã có chút khàn khàn
Tố Tâm không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Kiến Văn hôn mình, cướp đoạt đi toàn bộ không khí của mình
*Thấy hay thì hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhaaaa *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...