Thành phố B là nơi phồn hoa đô thị nổi tiếng cả nước, lúc Tố Tâm và Phó Kiến Văn ra khỏi bản hoa sữa trời đều đã tối lại, ngựa xe như nước đi lại đông nghịt đường, đèn nhấp nháy sáng rực thành phố, càng điểm thêm độ xa hoa cho thành phố này
Tố Tâm nắm điện thoại di động trong tay, nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Hứa Khai hay không
Hôm nay ở nhà của chú dì Phúc, Tố Tâm đã sa vào bên trong không khí ấm áp cho nên không nghĩ ngợi
Nhưng trên đường trở về, nghĩ đến Hứa Khai bị bệnh, nói Tố Tâm cũng có một chút lo lắng
Dù cho, Hứa Khai không phải là người mà cô đã từng yêu, mà là một người bạn bình thường thì lúc này Tố Tâm cũng nên gọi điện qua hỏi thăm một chút, an ủi vài đôi câu cũng tốt
Tầm mắt thâm thúy của Phó Kiến Văn nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt xa xăm
"Do dự có nên gọi điện cho Hứa Khai không hay sao!" Phó Kiến Văn nói, đưa tay vào hộp chứa đồ, ngón tay ở đụng tới gói thuốc lá rồi lại thu tay lại, khắc chế cơn nghiện thuốc lá
Tố Tâm buông thõng con mắt: "Em đang nghĩ, nên nói thế nào mới có thể để cho anh ấy không hiểu lầm, nói thế nào mới có thể không có vẻ ám muội, lại không có vẻ vô tình "
Hôm nay ở trên xe, Phó Kiến Văn rất thẳng thắn cự tuyệt vị nữ luật sư kia, suy bụng ta ra bụng người, Tố Tâm cũng không muốn liên luỵ không rõ ràng với Hứa Khai, đặc biệt là Hứa Khai lại là người đàn ông mà cô đã từng yêu
Cho nên, dù cho bị nói là tâm địa sắt đá, Tố Tâm cũng không muốn bởi vì Hứa Khai mà khiến cho trong lòng Phó Kiến Văn không thoải mái, cho nên Tố Tâm mới quyết định hỏi Phó Kiến Văn, để anh đưa ra đáp án thích hợp nhất
Khoé môi Phó Kiến Văn nở nụ cười, mở miệng nói: "Em hãy nói, em cùng chồng em Chúc anh có thể sớm hồi phục đi"
Tố Tâm nâng con mắt lên, tròng mắt có ý cười, gật đầu: "Được"
Rất nhanh, Tố Tâm gọi điện thoại cho Hứa Khai
Tiếng tít tít vang lên rất lâu trong điện thoại, Tố Tâm còn tưởng chừng Hứa Khai sẽ không nhận cuộc điện thoại này, nhưng một lúc sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn của Hứa Khai: "Tố Tố "
Tay Tố Tâm nhẹ nhàng nắm chặt, cô mở miệng nói: "Anh Hứa Khai, Hôm nay mẹ anh gọi điện thoại cho em "
"Ừ, buổi chiều sau khi biết mẹ gọi cho em anh đã nói mẹ rồi, xin lỗi Gây phiền phức cho em rồi! Em không cần để ý lời của mẹ anh nói" Giọng nói của Hứa Khai ôn nhu dịu dàng, trong giọng nói còn có ý cười bi thương
"Vâng, em không để ý" Tố Tâm nhìn về phía trước bởi vì kẹt xe, cho nên xe nối thành một đoàn dài, "Nhưng em cảm thấy có mấy lời bác gái nói rất đúng, anh Hứa Khai, anh hẳn là nên phối hợp trị liệu cùng bác sĩ, bên cạnh anh còn có người thân và bạn bè, bọn họ đã mất đi anh một lần, anh nhẫn tâm để cho bọn họ lại mất đi anh lần thứ hai sao!"
Bên đầu bên kia điện thoại, Hứa Khai trầm mặc không nói
"Anh Hứa Khai, em không biết nên dùng lời nào để khuyên anh, chỉ muốn nói với anh, nếu đã từng trải qua sinh tử thì họ đều ngoan cường muốn sống, dù cho có một tia hy vọng bọn họ đều sẽ nắm lấy, mà anh rõ ràng có cơ hội như vậy mà lại từ bỏ "
Tố Tâm nghe được tiếng thở dài nặng nề của Hứa Khai, cô nói tiếp: "Nếu như anh nguyện ý chống lại bệnh tật, em cùng chồng của em, đều sẽ chúc phúc cho anh có thể sớm ngày hồi phục"
Câu nói sau cùng của Tố Tâm, như là dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Hứa Khai, đầu bên kia điện thoại, Hứa Khai che mặt, yên lặng rơi lệ vì không muốn để cho Tố Tâm nghe được tiếng khóc của mình
"Đại nạn không chết, tất có phúc về sau, em tin tưởng Chỉ cần anh nguyện ý, bệnh tình sẽ nhanh chóng được chữa khỏi! Sau đó, sẽ gặp được một cô gái mà anh yêu thương "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...