Phó Kiến Văn một lần nữa cầm lấy quả vải xé ra, đưa cho dì Phúc
"Chú nghe nói, khi còn bé Kiến Văn bị mèo cào qua, cho nên không thích mèo!" Chú Phúc cười nhấp ngụm trà
Tố Tâm cụp mắt gật gật đầu
Cả buổi chiều hôm nay Phó Kiến Văn cùng với Tố Tâm đều ở trong nhà chú dì Phúc, mãi đến hơn năm giờ chiều, Phó Kiến Văn nói muốn đi
Dì Phúc cật lực giữ Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm ở lại ăn cơm, chú Phúc kéo vợ mình lại: "Người ta là vợ chồng son cũng cần có không gian riêng tư chứ!"
Chú Phúc mặc dù là một người lớn tuổi nhưng tư tưởng lại cực kỳ mở, hiểu được người trẻ tuổi lãng mạn, người trẻ tuổi kẻ nào không nghĩ ra ngoài ăn cơm xem phim chứ!
Dì Phúc nghe chú Phúc nói xong cũng không giám giữ nữa, bà đưa tay vỗ vỗ đầu Tố Tâm, đưa Tố Tâm và Phó Kiến Văn ra xe ngoài đầu ngõ, Phó Kiến Văn mở cốp sau ra, lấy quà đưa cho dì Phúc
"Cái thằng nhỏ này! Không phải bảo con từ giờ không được mua đồ đến nữa sao!" Dì Phúc răn dạy Phó Kiến Văn
"Chính là sợ hai người trả lại, cho nên vừa nãy con mới không dám mang vào " Phó Kiến Văn mỉm cười, đưa đồ vật cho dì Phúc cầm
Răn dạy xong dì Phúc lại mở miệng nói: "Lần sau trở về nhớ ở lại! Phòng của con dì đã dọn dẹp rồi "
Phó Kiến Văn nắm chặt tay nhỏ của Tố Tâm, gật đầu: " lần sau con nhất định sẽ sắp xết thời gian mang theo Đoàn Đoàn tới đây"
"Thật sao! Thật là sẽ mang theo Đoàn Đoàn đến đây sao!" con mắt dì Phúc sáng lên, "Dì vẫn chưa được gặp Đoàn Đoàn, chỉ là xem qua mấy bức ảnh, nếu có thể nhìn thấy là tốt rồi!"
Phó Kiến Văn gật đầu: "Lần sau con cùng Tố Tố nhất định sẽ đưa nó đến "
Tố Tâm cũng cười gật đầu
Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn đã lên xe lái đi được một đoạn, dì Phúc và chú Phúc vẫn còn đứng yên tại chỗ, Tố Tâm hạ kính xe xuống căn dặn chú dì Phúc mau chóng trở lại, nhưng hai người lại kiên trì đứng ở đó nhìn Tố Tâm và Phó Kiến Văn đi khuất
Mãi đến khi không nhìn thấy đèn ở đuôi xe của Phó Kiến Văn, dì Phúc mới đưa tay lên lau nước mắt mở miệng: "Người vợ này của Kiến Văn thật tốt! Không chê Kiến Văn đã có đứa trẻ, xinh đẹp như vậy, trong nhà bếp cái gì cũng biết làm, nhất định có thể chăm sóc tốt cho Kiến Văn cùng Đoàn Đoàn!"
"Lời nói này của em, vậy thì ai chăm sóc cho Tố Tố!" Chú Phúc cười khẽ nắm lấy tay của vợ mình, Rồi lại nói “Tố Tố nhỏ tuổi hơn so với Kiến Văn, hẳn là Kiến Văn nên chăm sóc cho Tố Tố mới đúng! Cưới vợ chứ không phải tìm bảo mẫu, cưới vợ là để yêu thương chăm sóc! Em nói như vậy là sai rồi!"
"Đúng đúng đúng Anh nói đúng!" Dì Phúc gật đầu liên tục, đúng là bà đã nói sai rồi
Những chuyện liên quan tới Tố Tâm, bà cũng không phải là không biết, một cô gái như thế, càng khiến người ta đau lòng, bà cũng rất đau lòng cho cô!
Còn nữa, dì Phúc không thể sinh con, những năm này luôn có chú Phúc ở bên người làm bạn, coi bà như một cô gái mà cưng chiều mà chăm sóc, vậy thì bà có quyền gì Mà lại hy vọng người khác chăm sóc cho Kiến Văn!
Lau đi nước mắt, dì Phúc xoay người, xách đồ vật Phó Kiến Văn vừa đưa lên
Chú Phúc đã nhanh chóng cướp trước một bước xách những hộp quà kia lên, cười nói: "Để anh để anh! Loại việc chân tay này không nên để phụ nữ làm!"
Dì Phúc nhìn xem chú Phúc khom lưng xách đồ, đáy mắt tất cả đều là ý cười hạnh phúc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...