Cho nên đối với dì Phúc và chú Phúc mà nói, hôm nay chính là ngày con trai đem con dâu về ra mắt bọn họ, khiến cho tâm tình của bọn họ rất kích động
Cách nồi nước hơi nước mịt mờ, Tố Tâm nhìn về phía nụ cười điềm đạm của dì Phúc, không nhịn được nói một câu: "Kiến Văn dẫn con tới đây, đại khái Là thật tình coi hai người như là cha mẹ của anh ấy!"
Mắt dì Phúc nóng lên, nước mắt đã chạy vòng quanh rồi, bà gật đầu: "Ừ! Dì cùng chú Phúc cũng cảm thấy như vậy, cho nên cảm thấy đặc biệt ấm lòng! Về sau Tố Tố, con và Kiến Văn nhất định phải thường xuyên đến thành phố B, nơi này Cứ xem như là nhà của các con!"
Tố Tâm gật đầu với dì Phúc: "Vâng, con với Kiến Văn sẽ thường xuyên đến!"
Rau trong nồi đã chín, dì Phúc vớt rau ra đặt ở một bên, quay đầu về hướng Tố Tâm cười nói: "Tố Tố, con ở bên ngoài so với ở trong TV có chút không giống"
Tố Tâm rửa xong cà rốt đặt ở trên thớt, gật đầu: "Chương trình ở trên ti vi đã qua chỉnh sửa, với cả tính cách của người dẫn chương trình như thế nào đều bị người chế tác điều chỉnh qua rồi ạ!"
Nói xong, Tố Tâm hỏi dì Phúc xem cà rốt cần cắt như thế nào
"Chính là để nấu súp ngô, con thái hạt lựu là được!" dì Phúc nói xong, quay đầu lại nhìn qua Tố Tâm, "Hay là để dì làm cho, các cô gái bây giờ sợ là không biết thái hạt lựu "
Dì Phúc vừa dứt lời, đã thấy Tố Tâm hạ dao xuống cắt thành hình dạng mà dì Phúc mong muốn
Dì Phúc đứng ở bên người Tố Tâm, một mặt ngạc nhiên, ở trong lòng dì Phúc, Tố Tâm được xem như là minh tinh, dì luôn cảm thấy làm minh tinh đều sẽ nũng nịu, chắc chắn sẽ không làm qua việc trong bếp, có thể giúp đỡ rửa rau đã là rất tốt rồi, không nghĩ tới Tố Tâm lại dùng dao thành thạo như vậy
"Con cắt đúng không!" Tố Tâm nghiêng đầu thấp giọng dò hỏi
"Đúng đúng đúng!" Dì Phúc gật đầu, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười
Bà nhìn qua Tố Tâm ngại ngùng cụp mắt cười cười tiếp tục cắt cà rốt, trong lòng cảm thấy vui mừng, mới đầu bà còn lo lắng Phó Kiến Văn cưới vợ quá nhỏ tuổi sẽ không chăm sóc được cho anh, bây giờ nhìn thấy Tố Tâm cô gái này mặc dù nhỏ tuổi, nhưng cái gì cũng đều biết, khiến bà yên tâm không ít
Dì Phúc không tiếp tục đứng ở sau lưng Tố Tâm nhìn chằm chằm cô thái rau nữa, dì mở bếp lên xào rau, luôn miệng nói chuyện phiếm với Tố Tâm, cảm thấy rất vui vẻ
Dì Phúc nấu ăn rất nhanh, vài món thức ăn đã được cho ra bàn
Cửa vào có tiếng động, tiểu Mão chạy ra vẫy vẫy đuôi, cửa vừa mở ra Chỉ thấy chú Phúc bưng một cái chậu tráng men đi vào
Tiểu Mão ngửi được mùi thơm, nó nuốt nước bọt, chân trước giơ lên bắt lấy cánh tay chú Phúc, cái đuôi ra sức lay động, lấy lòng chú Phúc, muốn ăn một miếng
Chú Phúc bận bịu nâng cao chậu, khiển trách tiểu mão khiến nó đi ra, chú Phúc vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Phó Kiến Văn vừa vặn cúp điện thoại đang đi về phía mình, chú cười nói: "Kiến Văn trở về rồi! Tố Tố đâu rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...