Nghe được giọng nói trầm thấp ấm áp của Phó Kiến Văn, dù cho ý thức của Tố Tâm đã không được rõ ràng, nhưng cô vẫn có cảm giác cực kỳ an tâm
Trong lòng Tố Tâm có quá nhiều tâm sự, nhưng cô lại là loại người trầm ổn, dù có chuyện gì vẫn cố giả bộ bình tĩnh, cười cười nói nói chứ nhất định không chia sẻ cùng người khác
Rượu cồn có thể giúp thần kinh của cô thư thái hơn, rơi lệ Cũng coi như là một loại dãi bày tâm sự rồi
Nửa đêm, Tố Tâm tỉnh lại, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, cả người được Phó Kiến Văn ôm, tựa ở trong ngực của anh
Tố Tâm mới vừa chạm vào lồng ngực của Phó Kiến Văn, còn chưa ngồi dậy, giọng nói của Phó Kiến Văn đã truyền đến: "Muốn uống nước sao!"
Tố Tâm dựa vào đầu giường, qua tia sáng của phòng ngủ, cô thấy Phó Kiến Văn đã đứng dậy, thân ảnh cao lớn của anh đem Tố Tâm bao phủ trong đó
Men say chưa tỉnh, Tố Tâm mạnh bạo đưa tay ra ôm vòng lấy eo hẹp của Phó Kiến Văn làm cho Phó Kiến Văn có phần bất ngờ
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô kề sát ở lưng anh, cô nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tóc dài được vuốt khe khẽ, cảm giác thật thoải mái
"Kiến Văn" Tố Tâm lại gọi tên Phó Kiến Văn
“Ừ"
"Bất luận là lúc nào, vì cái gì anh cũng đừng bỏ rơi em có được không!"
Phó Kiến Văn nhếch môi cười: "Được"
Nghe được câu trả lời của Phó Kiến Văn khiến cho Tố Tâm cảm thấy rất an tâm
"Anh giúp em cởi quần áo để ngủ cho thoải mái" Phó Kiến Văn nói
"!"
Tố Tâm không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu phối hợp
Đỡ Tố Tâm nằm xuống giường lớn, Phó Kiến Văn khom lưng giúp Tố Tâm cởi cúc quần ra, cởi quần xuống
Vì say rượu cho nên Tố Tâm không biết xấu hổ, biểu hiện ngây ngốc Không hiểu sao hôm nay sức kìm nén của Phó Kiến Văn lớn đến lạ
Sau đó, Tố Tâm nhớ rõ cô muốn đi rửa tay, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào phòng vệ sinh, chính là Phó Kiến Văn là người đã ôm cô đi, lại như là chăm sóc một đứa trẻ, rửa mặt cùng tay cho cô
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tố Tâm đã bị Tạ Tĩnh Tĩnh gõ cửa đánh thức
"Thần tượng, Chị dậy chưa!"
Tố Tâm xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, rút cánh tay từ trong chăn ra, chống người ngồi dậy
Bên người đã không có thân ảnh của Phó Kiến Văn nữa
Tố Tâm cầm điện thoại di động ở đầu giường liếc nhìn, sáu giờ rưỡi
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, Tố Tâm vén chăn đứng dậy, mơ mơ màng màng không có tìm được dép Lại nhìn xuống mình, quần áo của cô đã không còn
"Thần tượng, em vào được chứ"
Tố Tâm vội vã chạy ra tủ quần áo, mặc vội bộ quần áo ngủ vào rồi tiếp tục đi tìm dép
Tạ Tĩnh Tĩnh biết Phó Kiến Văn không có ở đây cho nên cũng không khách khí, đẩy cửa đi vào, trong tay mang theo dép của Tố Tâm
"Chị tìm cái này à!" Tạ Tĩnh Tĩnh cười nói
Tối hôm qua hai người bọn họ uống nhiều rượu, nhưng chuyện về sau Tố Tâm vẫn còn một chút ấn tượng
Đối với Tạ Tĩnh Tĩnh mà nói nói, một hồi rượu qua đi, tình bạn của hai người hẳn là tăng lên một bước dài
Tạ Tĩnh Tĩnh đem dép của Tố Tâm đặt ở bên giường, ngồi xuống sát bên cạnh Tố Tâm, nói: "Tối hôm qua chị có thử làm nũng anh Kiến Văn không!"
Không nghĩ tới Tạ Tĩnh Tĩnh còn nhớ tới việc này, Tố Tâm mang dép vào, lúng túng dùng năm ngón tay vén lại tóc của mình: "Không có"
"Em biết ngay mà!" Tạ Tĩnh Tĩnh tiến sát vào Tố Tâm, giảm thấp tiếng nói xuống, "Thần tượng, chị có thể bắt đầu từ level thấp nhất, đó chính là gọi biệt danh của anh Kiến Văn Chị có thể gọi là con Kiến nhỏ của em hay Văn Văn, giống như em này em sẽ gọi Kỷ Tự Bạch là Đại Bạch hay Bạch Tự Kỷ, đương nhiên vừa bắt đầu Kỷ Tự Bạch không thể tiếp nhận, nhưng kêu lâu dần anh ấy cũng chấp nhận rồi!"
Tố Tâm vẫn cúi đầu vuốt vuốt mái tóc không lên tiếng, Tạ Tĩnh Tĩnh cảm thấy tính cách của Tố Tâm có chút giống với chị dâu Tô Niệm của mình, không thể miễn cưỡng
*Hãy like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhaaaa *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...