"Ban đầu lúc anh đi công tác cũng không yên lòng về Đoàn Đoàn, nhưng Đoàn Đoàn chính là con trai Sớm muộn gì cũng cần lớn lên, cho nên anh muốn bồi dưỡng Đoàn Đoàn tính tự lập từ nhỏ, anh hi vọng sau này Đoàn Đoàn có thể trở thành một chiếc ô lớn có thể che mưa che gió cho người nó yêu, đàn ông như vậy mới có thể khiến cho phụ nữ tin tưởng"
Lời nói của Phó Kiến Văn có đạo lý, nhưng theo Tố Tâm, bất luận là nam hay nữ, đều nên bồi dưỡng tính tự lập!
Chỉ là, hiện tại Đoàn Đoàn còn nhỏ như vậy, bồi dưỡng tính tự lập có phải quá sớm rồi không!
Hơn nữa Đoàn Đoàn từ nhỏ đã không có mẹ, Tố Tâm còn muốn yêu thương bao bọc Đoàn Đoàn
Tố Tâm nhận lấy sữa bò, dùng ống hút cắm vào, hít một hơi: "Đoàn Đoàn vẫn còn nhỏ mà "
Tiếng nói vừa dứt, chuông điện thoại của Phó Kiến Văn vang lên, vừa vặn là đèn đỏ, Phó Kiến Văn cho xe dừng lại, liếc nhìn màn hình điện thoại, ấn nghe, tiện tay đem cửa sổ xe hé ra một ít, một tay nắm chặt điện thoại
"Đang trên đường đến thành phố B rồi" Phó Kiến Văn nói với đầu bên điện thoại một câu như vậy
Gương mặt thâm thúy của Phó Kiến Văn nhìn sang Tố Tâm, mỉm cười khiến cho tim Tố Tâm đập nhanh hơn
Tố Tâm không hé răng, tự lấy điện thoại của mình ra nghịch
Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, chỉ thấy Phó Kiến Văn mở miệng: “Ừ, mình mang Tố Tố đến, hai người chúng mình thôi"
Đèn xanh
Phó Kiến Văn tiếp tục cho xe chạy
Tố Tâm vừa nghe được tên của mình, nhưng cô cố gắng kìm nén không được nghiêng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn đang ở bên cạnh mình Nhưng cuối cùng lại không kìm nén được nghiêng đầu nhìn sang
Phát hiện ánh mắt của Tố Tâm, thấy Tố Tâm đang nhìn mình chằm chằm, Phó Kiến Văn cúp điện thoại hỏi: "Làm sao lại nhìn anh như vậy!"
Tố Tâm nhợt nhạt hít một hơi, nói: "Sau này anh có thể hút ít thuốc lá một chút được không!"
Phó Kiến Văn rất nghiện thuốc lá, Tố Tâm cảm thấy anh đã đạt đến trình độ khói thuốc không rời tay, ngoại trừ lúc làm chuyện kia hoặc ngủ, còn lại hầu hết thời gian Phó Kiến Văn đều hút thuốc lá, ngay như bây giờ đang lái xe mà anh cũng hút được
Đột nhiên bắt Phó Kiến Văn cai thuốc là không thể, nhưng có thể hút ít đi điếu nào thì hay điếu ấy
"Chúng ta đã kết hôn, em luôn hy vọng sau này già rồi anh có thể chăm sóc em đến hơi thở cuối cùng Giữa hai chúng ta, tuổi vốn vốn đã cách biệt lớn, mỗi ngày anh còn hút nhiều thuốc như vậy, trên TV đều nói hút một điếu thuốc, sống ít đi 6-10 phút! Anh hút thuốc chính là muốn rút ngắn thời gian ở cạnh em đúng không!"
Tố Tâm mở miệng nói, cô rất nghiêm túc nói về đề tài này
Tố Tâm dự định để Phó Kiến Văn hút ít đi, sau đó dần dần từ bỏ
Bàn tay mang theo điếu thuốc lá của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng nắm chặt, câu cuối cùng Tố Tâm nói “Anh hút thuốc chính là muốn rút ngắn thời gian ở cạnh em đúng không!" đã đánh trúng vào trái tim Phó Kiến Văn
Tố Tâm nói không có sai, tuổi tác của hai người vốn là đã cách biệt lớn, đợi đến có một ngày Anh già rồi, Tố Tâm vẫn còn trẻ, nếu như anh đi rồi thì Tố Tâm sẽ phải làm thế nào!
Nếu như đợi đến khi anh già rồi mất đi, trên thế giới này chỉ còn lại một mình cô, chẳng phải là rất cô quạnh hay sao!
Trước đây, Phó Kiến Văn chưa bao giờ từng nghĩ đến chuyện sau này Nhưng bây giờ anh đã có Tố Tâm
Nghe Tố Tâm nói xong, điếu thuốc lá trên đầu ngón tay tựa hồ như không còn mùi vị
Tố Tâm không biết có phải mình nói nặng lời quá rồi không mà không thấy Phó Kiến Văn nói gì, cô quay sang nhìn Phó Kiến Văn, bàn tay mang theo điếu thuốc lá của anh đang gõ gõ nhẹ tay lái
Không biết Tố Tâm nghĩ tới điều gì, tròng mắt cô bỗng đỏ lên, cô xoay người nhìn về phía màn mưa trước mặt, thấp giọng mở miệng nói: "Kiến Văn, em yêu anh, cho nên em hy vọng anh có thể mãi ở cạnh em, rất khó em mới yêu thêm được một người, một khi đã yêu em rất sợ bị bỏ rơi"
Lồng ngực Phó Kiến Văn đập lên kịch liệt
*Hãy like và bỏ phiếu cho sữa nha *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...