Tố Tâm: ""
Lúc cô đi vắng không biết còn xảy ra chuyện gì nữa! Tống Hiểu đã làm gì mà có thể biến Bạch Hiểu Niên từ một cô gái trong trắng thành cái bộ dạng này!
Chẳng trách Bạch Hiểu Niên lại nói lí thuyết của mịn phong phú!
Chẳng trách mỗi lần Bạch Hiểu Niên uống say đều sờ ngực cô!
Tố Tâm cực kỳ phiền muộn
"Tối nay mình gửi cho cậu mấy cái link, chính là Tống Hiểu gửi cho mình, cậu xem trước một chút Đến khi nào cậu xem loại phim kia đến mức mặt không đỏ tim không đập, mình nghĩ lúc đó cậu chủ động sẽ không thành vấn đề!"
Bạch Hiểu Niên nói xong còn bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa cậu còn có thể học vai nữ chính trong phim truyền hình, nhìn bọn họ làm thế nào để lấy lòng vai nam chính!"
Nhịp tim Tố Tâm đột nhiên đập nhanh hơn, rõ ràng còn chưa có xem, cũng đã có tật giật mình rồi
"Cậu không cần gửi cho mình!" mi tâm của Tố Tâm nhíu chặt
"Này nha! Lại không thật lòng rồi! Lỗ tai cậu đỏ như vậy Rõ ràng là muốn xem!"
Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên vừa mới đi tới cổng đài truyền hình, bác bảo vệ liền đuổi tới, đưa cho cô một hộp chuyển phát nhanh
Tố Tâm nói cám ơn, mở hộp chuyển phát nhanh ra, chính là một cây bút máy, lúc trước Tố Tâm định tặng cho Tố Nguyên nhưng lại tặng cho Liễu Minh Thần, cho nên sau đó cô lại mua thêm một chiếc mới, dự định sẽ tặng cho Tố Nguyên
"Định tặng cho Phó Kiến Văn sao!" Bạch Hiểu Niên hỏi
"Không phải, tặng anh trai mình"
Tố Tâm đem bút cất vào trong túi xách, đột nhiên nhớ tới lần trước chảy máu mũi làm bẩn áo sơmi của Phó Kiến Văn, cô có nói là sẽ mua trả Phó Kiến Văn một chiếc khác, kết quả đến bây giờ vẫn chưa có mua
Ngày kết hôn Phó Kiến Văn có chuẩn bị quà cho cô, mà cô lại không có thứ gì để tặng cho anh, cô cũng có chút áy náy
Tố Tâm nhìn đồng hồ, mười một giờ, ăn trưa còn hơi sớm
Tố Tâm rủ Bạch Hiểu Niên đến trung tâm mua sắm ăn cơm, chủ yếu là muốn mua quần áo cho Phó Kiến Văn
Bạch Hiểu Niên cùng Tố Tâm chọn qua chọn lại, cuối cùng quyết định mua cho Phó Kiến Văn một cái áo sơmi màu xanh lam, cùng một cái cà vạt màu đỏ sậm
Từ quầy quần áo đi ra, đi ngang qua quầy đồng hồ đeo tay, Tố Tâm dừng bước lại
Tố Tâm cảm thấy mỗi khi Phó Kiến Văn mang đồng hồ đeo tay đều rất đẹp, rất nam tính, cho nên cô muốn mua cho anh một chiếc
Bạch Hiểu Niên nhìn theo ánh mắt của Tố Tâm, hỏi: "Muốn đồng hồ cho Phó Kiến Văn sao!"
“Ừm!" Tố Tâm đi tới trước quầy, nhờ nhân viên bán hàng lấy ra một chiếc hộp, bên trong có đựng một chiếc đồng hồ mặt màu xanh ngọc rất đẹp
Bạch Hiểu Niên chọt chọt Tố Tâm: "Điên rồi Đắt như vậy!"
"So với quà anh ấy tặng mình hôm kết hôn! Không đắt "
Tố Tâm cười nói
Bạch Hiểu Niên còn chưa nhìn thấy nhẫn Phó Kiến Văn tặng cô, nếu như thấy rồi Thì chắc chắn sẽ không nói lời này
"Quà kết hôn này cũng bằng mấy tháng lương của cậu rồi!"
Tố Tâm chỉ cười không nói, nhìn kỹ nửa ngày, đặt lên cổ tay của mình ướm thử, sau đó nói với nhân viên bán hàng: "Giúp tôi gói lại, cảm ơn!"
Tố Tâm tìm ví tiền của mịn ở trong túi xách, đúng lúc nhìn thấy ví tiền màu đen của Phó Kiến Văn còn ở trong túi xách của mình, ngẩn ra Lấy ra liếc nhìn
Ví tiền này là từ hôm đi siêu thị về vẫn nằm trong túi xách của cô, quên mất chưa đưa cho Phó Kiến Văn
"Đây là ví tiền của Phó Kiến Văn!" Bạch Hiểu Niên liếc mắt nhìn, hỏi
*Chúc mọi người ngủ ngon nha, đừng quên like và phiếu cho sữa trước khi đi ngủ nhé *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...