"Hạ Hàm Yên đúng là một người giả dối! đã vậy còn ở trên tiết mục của cô làm bộ làm tịch!"
"Loại phụ nữ như cô ta thật đáng ghê tởm! Tố Tâm với Hứa Khai thật đáng thương, hai người phải làm sao bây giờ! Còn có thể ở một chỗ nữa không!"
"Làm sao ở cùng nhau được! Hạ Hàm Yên đã kết hôn với Hứa Khai rồi! Người phụ nữ chết bầm kia chắc chắn sẽ không nguyện ý ly hôn!"
"Cô ta thật quá đáng chết rồi!"
Tố Tâm nhìn xem xung quanh mọi người đi tới càng ngày càng nhiều, như là có cùng chung mối thù với cô vậy, nụ cười cô có phần lúng túng.
"Tingggg —— "
Thang máy vừa đến, theo lễ phép, Tố Tâm nói một câu: "Thang máy đến rồi!"
Một đám người líu ra líu ríu mắng Hạ Hàm Yên tiến vào thang máy, rồi hướng về phía Tố Tâm biểu thị kính nể cùng đồng tình, cũng có người nói Tố Tâm ngốc...
Tố Tâm vẫn một mực duy trì mỉm cười, vừa nhìn thấy thang máy đến tầng bảy, vội nói tạm biệt với mọi người.
Từ trong thang máy đi ra, Tố Tâm thở phào nhẹ nhõm.
Vốn định tới lầu mười tám, nhưng Tố Tâm không chịu được bầu không khí trong thang máy kia, cho nên đã đi ra từ tầng bảy.
Cô xem đồng hồ thấy còn sớm, vì để tránh lần nữa gặp phải tình huống như vừa rồi, cho nên chuẩn bị leo thang bộ.
Vừa mới bước lên khúc cua của giữa tầng bảy lên tầng tám, Tố Tâm đột nhiên thấy Phó Thiên Tứ hai mắt đỏ bừng đang ngồi ở giữa bậc thang, ngăn cản đường đi, trên đất là điện thoại đã bị đập nát.
Thấy người tới chính là Tố Tâm, Phó Thiên Tứ bất ngờ và có chút ngoài ý muốn, cậu ta chau mày đứng dậy đi lên lầu.
Phó Thiên Tứ mặc một chiếc áo bên trên có logo của đài truyền hình, còn có mã số dự thi của chương trình "giọng hát vàng", Tố Tâm suy đoán xem Phó Thiên Tứ có phải bị ban chương trình phê bình cho nên mới trốn ở cầu thang bộ khóc hay không.
Nhưng xem thời gian thi đấu còn chưa bắt đầu, hẳn là không phải.
Không nghĩ nhiều, Tố Tâm cũng nhấc chân đạp lên cầu thang.
Phó Thiên Tứ đi phía trước, âm thanh giày cao gót của Tố Tâm ở phía sau...
Lên tầng, Phó Thiên Tứ đột nhiên dừng bước, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Tố Tâm đang cúi đầu lên lầu: "Chị đi theo tôi làm cái gì!"
Tố Tâm bị một thằng nhóc quát lên một cái, bước chân đang lên tầng của cô thoáng dừng lại, sau đó lại tiếp tục nhấc chân đi lên, lướt qua Phó Thiên Tứ.
Phó Thiên Tứ nhìn xem bóng lưng của Tố Tâm lướt qua vai mình tiếp tục đi lên, lỗ tai chợt đỏ, gọi một câu: "Chị đây là có ý gì!"
Ở trong mắt Tố Tâm, Phó Thiên Tứ chính là một đứa trẻ được cưng chiều quá thành hư, tuy rằng báo chí cùng tạp chí truyền thông đều nói tốt cho con nhà giàu, nhưng Tố Tâm vẫn cảm thấy có chút phản cảm đối với dạng người như Phó Thiên Tứ.
Cô chưa từng tiếp xúc nhiều với Phó Thiên Tứ, trước tiên không nói bản tính cậu ta tốt hay xấu, nhưng thấy vẻ mặt cùng tính cách phá phách hung hăng của cậu ta, Tố Tâm liền không muốn tiếp xúc nhiều với cậu ta làm gì.
Phó Thiên Tứ thấy Tố Tâm không để ý tới mình, chỉ thấy cô nắm tay vịn tiếp tục đi lên trên, cậu ta mất mặt, đi theo sau lưng Tố Tâm.
Mắt thấy đã đến tầng mười rồi, rốt cuộc Phó Thiên Tứ đã không nhịn được nữa, cậu ta mở miệng nói: "Ai! Chị có thể giúp tôi một chuyện hay không!"
Lúc này bước chân của Tố Tâm mới dừng lại, quay đầu nhìn về phía Phó Thiên Tứ.
Lỗ tai Phó Thiên Tứ đột nhiên đỏ bừng, rõ ràng là muốn xin người khác giúp đỡ, nhưng hai tay lại bỏ túi quần, ngẩng đầu ra vẻ cao cao tại thượng: "Có thể cho tôi mượn mấy triệu! Thi xong tôi sẽ lấy tiền giải thưởng trả cho chị!"
Nhớ tới lúc trước Bạch Hiểu Niên có đưa tiền thừa cho cô nhờ trả lại cho Phó Thiên Tứ, cô vốn là đã định đem nó đưa cho Phó Kiến Văn nhờ anh trả giúp, nhưng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện nên cô đã quên béng mất. Số tiền kia hiện tại vẫn còn ở trong túi xách của cô.
*Hôm nay sữa ra bốn chương nha, tẹo nữa sẽ ra thêm một chương. Sữa thông báo không mọi người lại mất công đợi.iu iu *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...