Rạng sáng ngày hôm sau, đúng như trong dự liệu của Tố Tâm, lưng của cô như tê dại, không có chết trong phòng đọc sách... Tố Tâm đã cảm thấy rất may mắn rồi.
Về sau cô cũng không bao giờ tin tưởng internet nữa! Nơi nào là sẽ cho người vui vẻ chứ... Cái kia rõ ràng là khiến người ta đưa mạng!
Phó Kiến Văn tắm rửa sạch sẽ tinh thần sáng láng đi ra, thấy Tố Tâm đã tỉnh, nhiệt độ cũng đã khôi phục bình thường.
Phó Kiến Văn xuống lầu ăn sáng, Tố Tâm lại sợ sáng sớm bị dì Lý nhìn ra cái gì, nhẫn nhịn thân thể không khỏe, đi ra mở cửa sổ phòng đọc sách ra... quét dọn sạch sẽ, thấy không khí trong lành, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.
Tối hôm qua tuy rằng cô bị chơi đùa hung ác, nhưng sáng sớm hôm nay thức dậy, phát hiện cảm cúm cùng sốt đều đã khỏi rồi.
Tố Tâm đang ăn sáng thì nhận được điện thoại của giám chế Hạ, lúc ra khỏi cửa, Đoàn Đoàn còn chưa tỉnh lại.
Giám chế Hạ nói, mọi người đều đồng ý thu tiết mục của Liễu Minh Thần, nếu như thời gian của Liễu Minh Thần cho phép, hôm nay là có thể thu, cuối tuần này có thể để tiết mục của Liễu Minh Thần phát ra trước.
Tố Tâm gọi điện thoại cho Liễu Minh Thần, Liễu Minh Thần không nói hai lời, nói sẽ đến đài truyền hình ngay lập tức.
Khách quý đã xuất phát, Tố Tâm cũng không thể trì hoãn, cũng phải đi, Phó Kiến Văn nhờ dì Lý gói bữa sáng của Tố Tâm lại, đóng gói mang lên trên cho cô, rồi tự mình lái xe đưa cô đi làm.
Trên xe, Tố Tâm nhìn xem hộp thư đến có mấy tin nhắn chưa đọc.
Biết là của Hứa Khai, Tố Tâm do dự, nhưng cuối cùng vẫn không xem... xoá bỏ sau đem điện thoại di động bỏ vào trong túi xách.
Đã không có khả năng ở cùng nhau, tội gì phải nhìn đi nhìn lại chút tin nhắn để cho mình khổ sở!
Tố Tâm suy đoán, chắc hẳn do tối hôm qua Hứa Khai nhìn thấy những bức hình kia mới kích động, đợi đến khi tỉnh táo ngẫm lại, đoán chừng cũng biết là mình liều lĩnh!
Dù sao, Hứa Khai không phải một người dễ kích động, trước đây Hứa Khai đều rất lý trí, lý trí tính toán sự chênh lệch khoảng cách giữa bọn họ, sau đó cùng cô duy trì loại khoảng cách không gần cũng không xa, chưa bao giờ vượt quá phận.
Nhiều năm như vậy, đại khái đã trở thành thói quen của Hứa Khai, dù cho tối hôm qua bị những bức ảnh kia làm cho mất lý trí, một buổi tối qua đi, anh cũng nên tỉnh táo lại rồi.
"Anh biết tin tức tối hôm qua là do ai tung lên sao!" Tố Tâm nghiêng đầu hỏi Phó Kiến Văn.
Trong tiềm thức, Tố Tâm cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn gật đầu: "Biết..."
Quả nhiên.
"Toàn thế giới đều thiếu nợ em một lời xin lỗi! Bất luận xảy ra chuyện gì... Không thể để cho em chịu oan ức!" Phó Kiến Văn bình thản nói.
Trong lòng Tố Tâm mềm nhũn, ánh mắt ửng hồng nhìn Phó Kiến Văn.
Tố Tâm nhớ lại lúc ở ngoài cửa phòng riêng nghe được Phó Kiến Văn nói câu kia, Phó Kiến Văn nói: mạng của anh đều là của cô.
Mỗi lần nhớ tới, viền mắt Tố Tâm đều nóng lên, cô muốn chạy vào trong lồng ngực Phó Kiến Văn, để hưởng thụ sự ấm áp của anh
...
Phó Kiến Văn dừng ở cách cổng đài truyền hình không xa, phía trước... xe của Hứa Khai cũng dừng ở cổng đài truyền hình, Phó Kiến Văn và Tố Tâm đều thấy được.
Tố Tâm siết chặt đai an toàn, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn.
Động tác này, chính là tràn đầy ỷ lại cùng tín nhiệm.
Phó Kiến Văn gật đầu đối với Tố Tâm: "Đi đi! Không có chuyện gì, anh ở chỗ này..."
Một câu nói của Phó Kiến Văn, khiến cho Tố Tâm an tâm không ít, cô gật đầu mang theo mũ lưỡi trai, cởi đai an toàn, đưa tay đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Giống như là có cảm ứng, Hứa Khai đang tựa vào đầu xe hút thuốc bỗng ngẩng mặt lên, nhìn thấy Tố Tâm bước xuống từ một chiếc Maybach, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Khai ngồi dậy, đem điếu thuốc mới châm lửa không bao lâu ném xuống, dùng mũi chân dập tắt.
*Có ai cảm thấy thương Hứa Khai hông nào? Đúng là thứ gì mất đi rồi mới thấy nuối tiếc, hãy tiếp tục like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nha *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...