"Kiến Văn..."
Ba chữ “muốn em đi”, thật sự là Tố Tâm thẹn thùng không nói ra được, nói ra, còn không bằng cho cô một cây dao để cô tự mình chấm dứt.
Nghe Tố Tâm kêu mình là Kiến Văn, Phó Kiến Văn nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng như đang muốn nói thêm cái gì của Tố Tâm, trong cơ thể Phó Kiến Văn như có cái gì đó sôi trào kịch liệt, anh cố gắng nhẫn lại nói: "Ừm! Anh rất thích nghe...!"
Tố Tâm gian nan nuốt nước miếng, cảm thấy không khí khô nóng bỏng người...
Cô thăm dò mở miệng: "Có phải... đàn ông rất thích phụ nữ nói...nói những lời thô tục khi làm chuyện này không!"
Phó Kiến Văn cảm thấy Tố Tâm vừa há miệng đã nói một câu không liên quan đến lúc này cho lắm, anh cẩn thận hồi tưởng lại xem liệu có phải mình đã nói gì với cô không!
Không nhớ rõ mình đã từng nói gì liên quan đến chuyện thô tục hay không thô tục với Tố Tâm, đáy mắt Phó Kiến Văn có chút nghi hoặc.
Tố Tâm thành thật nói, vừa nói mặt vừa đỏ như quả cà chua: "Đàn ông, có phải nghe được ba chữ ‘muốn em đi’ đều cảm thấy rất thích...! Phó Kiến Văn!"
Tố Tâm còn chưa nói hết, Phó Kiến Văn đã nâng cái mông của Tố Tâm, đặt cô ở trên bàn, đè ngã, Tố Tâm hoảng sợ ôm chặt phần gáy của Phó Kiến Văn, hô tên của anh.
Con ngươi thâm trầm, nhưng chứa đầy thâm tình của Phó Kiến Văn càng ngày càng tới gần.
"Tố Tâm!" Con mắt Phó Kiến Văn sáng lấp lánh, trịnh trọng kêu tên Tố Tâm, "Lặp lại lần nữa..."
Nhìn qua ánh mắt của Phó Kiến Văn, Tố Tâm có cảm giác... nếu như bây giờ cô lập lại lần nữa, thì hôm nay cô sẽ chết ở nơi này.
Mấy chữ kia, quả thực làm cho thú tính của đàn ông trỗi dậy sao!
Trái tim Tố Tâm muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sau lưng là chiếc bàn lạnh lẽo cứng rắn làm cho sống lưng của cô đau đớn.
Phó Kiến Văn kiềm chế lại bản thân mình, dụ dỗ từng bước: "Bảo bối, nói lại lần nữa!"
Tố Tâm sợ sệt, thân thể run rẩy: "Nói rồi... Không phải em sẽ bị anh hành chết ở đây sao!"
Tố Tâm nói, âm thanh mang theo giọng mũi, câu nói này nói ra mềm mềm, miên man như là làm nũng.
Phó Kiến Văn hôn cánh môi kiều diễm của Tố Tâm, hôn lỗ tai, phần gáy, bàn tay lớn từ dưới váy ngủ bằng lụa tơ tằm tiến vào trong, Tố Tâm không mặc áo ngực cho nên vừa tiến vào trong, lòng bàn tay của Phó Kiến Văn đã nắm được một mảnh mềm mại.
Phó Kiến Văn căng thẳng, suýt chút nữa thì đẩy Tố Tâm lệch khỏi bàn...
Tiếng nói khe khẽ từ trong cổ họng Tố Tâm tràn ra: "Kiến Văn... em muốn..."
Phó Kiến Văn cố gắng khắc chế, bàn tay lớn theo bắp đùi của Tố Tâm hướng lên trên, nhẹ nhàng xoa nắn nơi mềm mại nhất của cô, Tố Tâm bận bịu nắm lấy cổ tay của Phó Kiến Văn, nhưng vẫn không thể ngăn cản được anh, cô bị anh làm cho căng thẳng, mồ hôi đã chảy ra từng giọt nhỏ, trong cơ thể dâng lên một luồng rung động.
Phó Kiến Văn lần nữa mở miệng: "Bảo bối, nói lại lần nữa! Anh thích!"
Tố Tâm cắn môi, lực đạo tay của Phó Kiến Văn tăng thêm, Tố Tâm nghẹn ngào lên tiếng, kẹp chặt hai chân...
Cô được Phó Kiến Văn làm cho ý loạn tình mê, lý trí tan rã, hai tay chuyển sang siết chặt áo sơmi của Phó Kiến Văn, cắn môi, âm thanh cực nhỏ: "Em muốn..."
Giọng mũi nghèn nghẹn mang theo âm thanh nức nở, hai chữ “em muốn”, đã mang lại cho Phó Kiến Văn cảm giác mãnh liệt, đủ khiến cho anh mất đi lý trí một cách triệt để.
Anh vẫn cố gắng nhẫn nại, cố ý nói trêu chọc Tố Tâm, ngón tay tăng thêm lực đâm càng sâu hơn, tiếng nói như đầu độc, ôn nhu lại chọc người: "Em muốn ai?!"
Tố Tâm đã sắp khóc lên: "Muốn anh... Phó Kiến Văn!"
Lúc này một tay Phó Kiến Văn mới cởi cúc quần tây, kéo khoá quần của mình xuống, mãnh liệt xông vào, sau đó mới nhớ tới là không có làm biện pháp!
Bởi vì sợ Đoàn Đoàn phát hiện bao cao su, Phó Kiến Văn đem 6 hộp bao cao su kia đặt ở phòng đọc sách, bởi vì đây là nơi tối kị của Đoàn Đoàn, Phó Kiến Văn nhẫn nhịn kéo ngăn kéo ra lấy bao cao su, đeo vào thật tốt.
*Hãy like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nha *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...