Phó Kiến Văn cầm đầu mẩu thuốc lá, bắn ra ngoài cửa sổ, xoay người nhìn về phía Lục Tân Nam đangtr đứng ở bàn tròn, đầu ngón tay còn mang theo một điếu thuốc... Trong tay nắm chặt cái bật lửa lại chậm chạp không có đốt lên, hai tay bỏ túi, màu mắt thâm trầm.
Phó Kiến Văn đứng ở bên cửa sổ không nhúc nhích, ngũ quan cương nghị sâu sắc, tiếng nói trầm thấp mạnh mẽ: "Có Tố Tâm mình mới còn ôm hy vọng sống, cho nên Lục Tân Nam, về sau cậu hãy đối xử tốt với cô ấy một chút, mình không chịu nổi cô ấy phải chịu oan ức..."
Lục Tân Nam tiện tay đem cái bật lửa ném trên cái bàn tròn, bật lửa rơi xuống đất còn không phát hiện ra, lại nghe Phó Kiến Văn nói tiếp: "Càng không hy vọng nhìn thấy... Anh em tốt nhất của mình cùng người phụ nữ mình yêu nhất bất hòa."
Lục Tân Nam cắn cắn quai hàm, bởi vì một câu anh em tốt nhất kia của Phó Kiến Văn mà lửa giận ngừng lại, nhưng Lục Tân Nam vẫn mở miệng nói: " Tố Tâm so với tập đoàn Khải Đức quan trọng hơn sao! So với nỗ lực những năm này của cậu quan trọng hơn sao! Phó Thiên Tứ có Mục gia chống lưng, Lão Phó... Phía sau cậu có ai! Bởi vì một người phụ nữ, cậu liền muốn đem những năm tháng cố gắng của cậu, của mình cùng Đường Tranh tất cả đều đổ xuống sông xuống biển hết sao!"
Những câu nói này, vốn dĩ không nên nói khi có bạn gái của Bạch Cẩn Du ở đây.
Nhưng Loan Loan với Bạch Cẩn Du chính là ván đã đóng thuyền, Lục Tân Nam cũng là không kiêng kỵ, nói ra.
"Tập đoàn Khải Đức mình cũng không định từ bỏ, đạt được tập đoàn Khải Đức có rất nhiều biện pháp, đường tắt đi thì tốt, nhưng vì muốn nhanh chóng nắm được Khải Đức, mà phải hy sinh rất nhiều người, cái này buôn bán có lời hay không có lời!" Phó Kiến Văn hỏi.
Lục Tân Nam luôn luôn nói tốt, lúc này lại á khẩu không biết nói gì.
Trên bàn ăn, chuông điện thoại di động của Tố Tâm vang lên, Loan Loan đứng dậy hướng về bên kia liếc nhìn, ngẩng đầu rụt cổ lại nói một câu: "Hẳn là Hứa Khai..."
Trên điện thoại di động, hiện lên ba chữ "anh Hứa Khai".
"Đúng vậy! Chúng ta xem những bức hình kia đều cảm thấy bất ngờ, chứ nói chi là bản thân Hứa Khai! Chà chà..." Đường Tranh bĩu môi, "Này gọi là gì nhỉ, đã từng có một thứ tình cảm chân thành đặt ở trước mắt ta, mà mắt của ta mù không biết, đợi khi biết rồi... Cô gái kia đã trở thành vợ của người khác! Vẫn là Lão Phó có năng lực, lần này Hứa Khai khóc không ra nước mắt rồi! hối hận đều vô dụng!"
Phó Kiến Văn đi tới trước bàn ăn, nhìn xem điện thoại của Tố Tâm đang đổ chuông, cầm lấy liếc nhìn, để yên lặng, khóa màn hình điện thoại lại.
Màn hình điện thoại di động lần nữa sáng lên, điện báo đã không phải là Hứa Khai, mà là "Mẹ".
Quãng thời gian trước internet lưu truyền thông tin liên quan tới Tố Tâm, Hứa Khai cùng Hạ Hàm Yên, Lương Mộ Lan không biết là bởi vì Tố gia xảy ra chuyện, toàn bộ Tố gia đều sứt đầu mẻ trán, Lương Mộ Lan không có tâm tình quan tâm đến những tin lá cải trên internet.
Hiện tại, Tố Cảnh Toàn đã bình an trở về, Lương Mộ Lan có thời gian, nhìn thấy tin tức liên quan đến con gái mình, với tư cách là một người mẹ mà tự nhiên thấy khiếp sợ!
Nếu như lúc này Lương Mộ Lan không có nóng lòng gọi cho Tố Tâm, Phó Kiến Văn ngược lại muốn hoài nghi Lương Mộ Lan đối với Tố Tâm có mấy phần thật tâm đối đãi.
...
Cửa vào phòng riêng, Tố Tâm vỗ vỗ ngực, nỗ lực trợn to mắt để không cho mắt mình tràn ra.
—— Dù cho Tố Tâm chỉ yêu mình bằng một phần mười Hứa Khai, mạng của mình đều là của cô ấy...
Câu nói này của Phó Kiến Văn, đâm vào trong đầu Tố Tâm, làm cho cô rất bất ngờ.
Trái tim cũng đập rất nhanh...
*Hãy like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...