Tố Tâm sợ mình đã không phải là mình của lúc trước, không chịu nổi thêm bất kỳ thử thách nào nữa.
Càng sợ chính mình không cho được tình yêu mà Phó Kiến Văn mong muốn...
...
Phó Kiến Văn không chút biến sắc, rất lâu nhìn về phía Lục Tân Nam: "Lục Tân Nam... Cậu thiếu nợ Tố Tâm một lời xin lỗi!"
Lục Tân Nam dùng sức nắm lấy điện thoại, trong lòng nói không được tư vị...
Lục Tân Nam đã từng đặc biệt xem thường Tố Tâm, còn cười nhạo cô... cười nhạo cô ở thời điểm Hạ Hàm Yên đi Iraq tìm người, cô còn thoải mái mà ở đài truyền hình nói năng huyên thuyên với nhân dân, chẳng trách Hứa Khai muốn Hạ Hàm Yên chứ không phải cô!
Nhưng hôm nay, sự thực đã cho Lục Tân Nam một cái bạt tai vang dội!
Những gì Tố Tâm trải qua, vừa vặn lại chính là những gì Lục Tân Nam kính nể nhất!
Lúc trước nghe nói Hạ Hàm Yên đi Iraq tìm Hứa Khai, trong lòng Lục Tân Nam rất kính nể, kính nể tại sao một cô gái lại có thể dũng cảm, dám hy sinh bản thân như vậy và đáy lòng Lục Tân Nam cũng rất cảm động.
Nhưng sau đó, nghe nói Hạ Hàm Yên chính là gạt người, Lục Tân Nam đối với phụ nữ càng thêm phản cảm!
Theo hiểu biết của anh ta, phụ nữ... Không có sẽ tốt hơn!
Ai biết hôm nay ngồi ở chỗ này, đột nhiên Tố Tâm lại trở thành người phụ nữ đi Iraq tìm Hứa Khai, hơn nữa còn có chứng cứ, Lục Tân Nam chính là không muốn thừa nhận cũng không được!
Bất ngờ này, Lục Tân Nam có phần không tiếp thụ được, theo bản năng, anh ta đưa tay đi sờ trong túi quần hộp thuốc lá...
Mới vừa rút ra một điếu, Bạch Cẩn Du liền mở miệng: "Ai, Lão Phó đã nói là Tố Tâm bị ốm, đừng hút thuốc ở trong phòng."
Lục Tân Nam trong lòng buồn bực bất an, đem điếu thuốc lá thả trở lại, đặt ở trên cái bàn tròn.
Bạch Cẩn Du đột nhiên hỏi một câu: "Lão Phó, cậu và Tố Tâm... Hẳn không phải là bởi vì Đoàn Đoàn mà quen biết chứ!"
Năm đó Phó Kiến Văn không quan tâm lời khuyên can của anh em tìm đến Iraq, chuyện này mấy người bọn họ đều biết!
Hiện tại đột nhiên tuôn ra chuyện năm đó Tố Tâm cũng đi qua Iraq, đầu óc của Bạch Cẩn Du rất nhanh nhạy, liền nghĩ ra chuyện này...
Bạch Cẩn Du vẫn cho là, Phó Kiến Văn quen biết Tố Tâm, là vì bởi vì lần đó Đoàn Đoàn đi tới đài truyền hình tìm Tố Tâm, bởi vì nhóc cho rằng Tố Tâm chính là mẹ của mình!
Hiện tại tính toán thời gian Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn đi qua Iraq một chút, có vẻ như ở cùng một thời điểm, cho nên Bạch Cẩn Du mới hỏi một câu như thế.
"Nói ra, cũng coi như là bởi vì Đoàn Đoàn..." Phó Kiến Văn từ từ nói, "Sau khi Tố Tâm bị thương được quân đội đưa đến nhà xưởng của Khương thị ở Iraq, Tương Tư cũng ở đó, trước khi Tương Tư chết... cô ấy đã đem Đoàn Đoàn giao cho Tố Tâm! bức ảnh cô ấy bị kéo tóc kia, trong lòng cô ấy ôm chính là Đoàn Đoàn, chính là Tố Tâm đã cứu Đoàn Đoàn."
"Loảng xoảng —— "
Sở Tầm vạn phần hoảng sợ mà đứng lên, đụng phải cái ghế sau lưng, trong nháy mắt ngã xuống đất...
Thứ mà đời này Sở Tầm cảm thấy hổ thẹn nhất, muốn quên đi nhất, chính là kí ức tại Ỉaq, khi ở nhà xưởng của tập đoàn Khương thị!
Chính bởi vì cô không khống chế được ánh mắt mà hại chết Lục Tương Tư, đây là chuyện đời này Sở Tầm cảm thấy áy náy nhất.
Những năm này, Sở Tầm một mực cẩn thận từng chút không muốn nhắc tới những chuyện xảy ra ở Iraq, bởi vì cô ta lo lắng sẽ có người nhận ra cô ta.
Nhưng cô ta tuyệt đối không nghĩ tới, lúc đó Tố Tâm cũng ở đó!
Làm sao cô ta lại không nhớ ra được, lúc đó còn có Tố Tâm ở đó! Dù cho một chút ấn tượng... Đều không có!
Sở Tầm chỉ nhớ rõ khi phần tử khủng bố mang theo bọn họ đi về căn cứ, bắt bọn họ giao ra Lục Tương Tư cùng con trai của Khương Minh An, sau đó có một cô gái đang ôm một đứa trẻ bị lôi ra ngoài...
*Tiếp tục like và bỏ phiếu cho sữa nào *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...