"Mỗi khi đánh bài ai cũng nhớ tới cậu, không có cậu ở đây thì ai cho chúng mình tiền chứ...!" Bạch Cẩn Du cười khẽ.
"Con mẹ nó, bạn với chẳng bè!" Đường Tranh bị nói trúng, nói tục một câu.
Sở Tầm ngẩng đầu thấy Đường Tranh đến, khóa màn hình điện thoại di động lại, lộ ra nụ cười: "Đường Tranh..."
Đường Tranh hơi cười, gật gật đầu: "Sở tiểu thư cũng tới!"
"Đều là bạn bè, nếu đã gặp mặt... Mình liền đem Sở Tầm mời tới!" Lục Tân Nam đem điếu thuốc rời khỏi khóe môi, dửng dưng như không, nói một câu.
Sở Tầm vẫn duy trì nụ cười như trước, tay lại sít sao nắm chặt.
Hôm nay là Lục Tân Nam gọi điện thoại bảo Sở Tầm đến.
Vốn dĩ, đã trải qua tối ngày hôm qua, Sở Tầm không dám nghĩ đến...
Ngày hôm qua quá xúc động, hôm nay tỉnh táo lại, Sở Tầm đều cảm thấy xấu hổ không đất dung thân.
Sở Tầm nghe nói Lục Khinh Lệ từng cởi hết sạch quần áo trước mặt Phó Kiến Văn mà anh lại không phản ứng chút nào, từ trong đáy lòng Sở Tầm xem thường Lục Khinh Lệ, cảm thấy cô ta dùng thủ đoạn như vậy rất bỉ ổi, cởi hết quần áo đứng ở trước mặt người khác mà người khác cũng không muốn, còn mặt mũi nào sống ở trên đời này!
Nhưng cô ta lại học theo thủ đoạn của Lục Khinh Lệ!
Sở Tầm khổ sở xấu hổ muốn chết đi, nhưng lại không có dũng khí đó!
Sở Tầm là thật sự yêu Phó Kiến Văn, đặc biệt đặc biệt yêu...
Thực ra Sở Tầm đã từng nghĩ đến cái chết, cô ta đo lường tình cảm của Phó Kiến Văn đối với mình bao nhiêu, suy đoán nếu như mình tự sát, liệu Phó Kiến Văn có quay đầu lại thương hại mình!
Có ý nghĩ, Sở Tầm liền có hành động, cô ta cầm một con dao gọt hoa quả, đặt lên cổ tay, đúng lúc đó Lục Tân Nam gọi điện thoại tới nói, hôm nay có bữa tiệc muốn mời Sở Tầm đến...
Sở Tầm chảy nước mắt, nói mình không đến, cô ta hỏi Lục Tân Nam nếu như mình chết đi rồi, liệu có phải sẽ lưu lại một vết tích trong lòng Phó Kiến Văn hay không.
Lục Tân Nam đã trầm mặc một lát, cân nhắc sau mở miệng nói, ba ngày trước Lục Khinh Lệ tự sát không thành, người đang bệnh viện, đến bây giờ, Phó Kiến Văn đều không có đi liếc nhìn cô ta một cái.
Sở Tầm lúc này mới cảm thấy sợ hãi, suy nghĩ của cô ta chính bản thân cô ta còn cảm thấy xem thường, đừng nói đến...
Lục Tân Nam khuyên Sở Tầm, nếu như Sở Tầm thật sự yêu Phó Kiến Văn, thì không cần quan tâm đến mặt mũi! Chính vì cô ta vì mặt mũi mà duy trì kiêu ngạo với Phó Kiến Văn cho nên đến hôm nay vẫn không đến được với nhau!
Sở Tầm sợ mình cũng giống như Lục Khinh Lệ, không còn đường quay đầu, Lục Tân Nam chính là bạn tốt của Phó Kiến Văn, Sở Tầm nguyện ý tin tưởng Lục Tân Nam một lần...
Lục Tân Nam nói, chỉ cần tối hôm nay Sở Tầm đến, anh ta sẽ có biện pháp để cô ta cùng với Phó Kiến Văn.
Kỳ thực, trong nội tâm của Lục Tân Nam cũng không chắc chắn!
Lục Tân Nam biết hôm nay Phó Kiến Văn đại khái là muốn dẫn Tố Tâm đến đây, buổi trưa hôm nay Lục Tân Nam đã nói rất rõ ràng với Tố Tâm rồi!
Tố Tâm nếu tự mình biết mình, thì tối hôm nay sẽ không đến!
Huống chi, Lục Tân Nam hôm nay nói với Tố Tâm về chuyện Lục Tương Tư, anh ta không tin Tố Tâm sẽ không bận tâm mà thản nhiên tới gặp bạn của Phó Kiến Văn!
Nếu như đến rồi, Lục Tân Nam trước hết sẽ hoài nghi Tố Tâm đối với Phó Kiến Văn chính là có dụng tâm!
Phàm là yêu một người, hẳn là đều không thể chấp nhận bản thân mình trở thành kẻ thay thế của một người phụ nữ khác..
Nếu như Tố Tâm ôm những ý đồ khác đối với Phó Kiến Văn, thì Lục Tân Nam muốn để Tố Tâm nhìn thấy Sở Tầm, để cho Tố Tâm biết bản thân mình và Sở Tầm chênh lệch bao nhiêu.
Đường Tranh cười cười đối với Sở Tầm, cởi áo khoác âu phục xuống, ở trong lòng thầm mắng Lục Tân Nam mười mấy lần.
Tuy rằng Phó Kiến Văn không có nói rõ hôm nay muốn dẫn ai đến đây, nhưng theo như giọng nói còn đem theo chút ý cười của Phó Kiến Văn hôm nay... Căn dặn bọn họ có bạn gái thì cứ đem đến, thì người mà Phó Kiến Văn dẫn đến, nhất định là Tố Tâm không thể nghi ngờ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...