Lúc Tố Tâm ăn, Phó Kiến Văn gọi điện về cho dì Lý, bảo dì Lý chuẩn bị một chút đồ ăn thanh đạm cùng cháo.
"Buổi tối không phải đi gặp bạn của anh sao!" Tố Tâm cầm cốc sữa trong tay, hỏi.
"Em bị ốm, nghỉ ngơi thật tốt, đợi em khỏe lại rồi đi, còn rất nhiều cơ hội..."
Phó Kiến Văn đang nói thì Bạch Cẩn Du điện thoại tới.
Bạch Cẩn Du đến phòng riêng từ rất sớm, anh nghe nói Phó Kiến Văn muốn dẫn người tới, cho nên vô cùng hiếu kỳ, âm thầm suy đoán xem Phó Kiến Văn muốn dẫn ai tới...
"Tối hôm nay không thể gặp mặt rồi."
"Đừng nha! Phòng riêng đều đã đặt xong, cậu vừa nói một câu, chúng mình đã dẫn theo người bên cạnh tới! Cậu đột nhiên nói không tới, không phải làm cho chúng mình mừng hụt rồi sao!"
Bạch Cẩn Du nói rất lớn, Tố Tâm có thể mơ hồ nghe được, cô đưa tay kéo cổ tay Phó Kiến Văn, ngăn trở Phó Kiến Văn từ chối.
Đây là lần đầu tiên Tố Tâm cùng bạn của Phó Kiến Văn chính thức gặp mặt, lần thứ nhất lại để người khác leo cây, chung quy không tốt lắm, cô còn đang muốn ở trước mặt bạn bè của Phó Kiến Văn giữ lại một cái ấn tượng tốt.
Nói chuyện bị ốm rồi không đi, để nhiều người như vậy chờ một người, không nên cho lắm.
Trước đây bị ốm mà vẫn đi làm, Tố Tâm không phải là không có, cô có thể chống đỡ, cô tự biết lượng sức của mình.
Tố Tâm dùng sức cầm cổ tay của Phó Kiến Văn, gật đầu.
Đầu bên kia điện thoại Bạch Cẩn Du vẫn còn đang lải nhải, Phó Kiến Văn đã trầm mặc chốc lát, mở miệng nói: "Chúng ta đến muộn một chút!"
...
Sáu giờ mười, truyền xong dịch, Phó Kiến Văn lái xe từ nhà để xe dưới hầm đi ra, bên ngoài mưa rất lớn.
Phó Kiến Văn đưa Tố Tâm về nhà mà cô thuê, sau đó ở trên xe chờ, Tố Tâm về phòng thay đổi quần áo, đem tóc rối ghim lên, đánh qua phấn, bôi một ít son, sửa sang xong mới ra ngoài.
Truyền dịch xong, Tố Tâm cảm thấy dễ chịu không ít, chỉ là đi gặp bạn bè của Phó Kiến Văn, tâm tình cô có phần thấp thỏm.
Tố Tâm không nhịn được đành nghiêng đầu qua hỏi Phó Kiến Văn đang lái xe: "Hôm nay cùng nhau ăn cơm, đều là bạn bè rất thân của anh sao!"
Phó Kiến Văn cười yếu ớt nghiêng đầu nhìn Tố Tâm, gật đầu: "Đường Tranh, Bạch Cẩn Du, Lục Tân Nam em đều gặp rồi, còn có một người... Cũng là bạn từ nhỏ đến lớn, một lúc nữa sẽ giới thiệu cho em."
Tố Tâm ngẩn ra...
Còn có Lục Tân Nam!
Tối hôm qua, Phó Kiến Văn nói có mấy người bạn, muốn giới thiệu cho cô quen biết một chút, theo bản năng cô liền cho rằng... Phó Kiến Văn muốn giới thiệu cho mình mấy người bạn mà cô không quen!
Tố Tâm làm sao đều không nghĩ tới lại là người mà cô đã quen biết...
Hôm nay cùng Lục Tân Nam gặp mặt, nói chuyện đều không vui vẻ, trong lòng Tố Tâm mơ hồ có phần hối hận!
Nếu như hỏi Phó Kiến Văn sớm một chút, lấy lý do bị ốm là cô có thể không đi.
Tố Tâm nhìn ra ngoài cửa, kính xe được nước mưa rửa sạch bóng, Tố Tâm không phải là loại người hay mách lẻo, cô không muốn để cho Phó Kiến Văn phải khó xử, cho nên cô trấn định lại tinh thần, giả bộ làm chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tố Tâm hít sâu một hơi, ngồi thẳng người, nhếch môi.
...
Trong phòng riêng của nhà hàng Bích Thuỷ, bởi vì mọi người đều chưa đến đủ, cho nên mấy người đã tụ tập chơi bài để giết thời gian.
Bạch Cẩn Du cùng bạn gái đều ngồi ở trên bàn đánh bài.
Lục Tân Nam đang hút thuốc lá, đánh ra một tấm bài, hỏi một câu: "Đường Tranh đâu rồi! Như nào lại không tới! Đánh bài với cậu ta ăn tiền mới sướng!"
Lục Tân Nam vừa dứt lời, Đường Tranh dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ tiến vào phòng.
"Kẻ nào vừa nói! Cứ chờ đấy, hôm nay mình sẽ ăn sạch tiền của các cậu!"
Đường Tranh vừa đi vào cửa, lại đang thấy Sở Tầm đang ngồi ở trên ghế sô pha xem điện thoại, Đường Tranh ngẩn ra.
*Sữa trả trước mấy chương như này có được tính không cả nhà nhỉ *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...