Tố Tâm không hé răng, xách túi của mình, xoay người rời đi.
Lục Tân Nam nhìn bóng lưng tinh tế của Tố Tâm đang đẩy cửa đi ra ngoài, phun ra một vòng khói trắng, đem điếu thuốc lá dụi tắt.
Lục Tân Nam không lo lắng Tố Tâm sẽ đi tìm Phó Kiến Văn cáo trạng, những câu nói này... Vốn là Lục Tân Nam muốn nói với Phó Kiến Văn rồi!
Chỉ là, nếu như Lục Tân Nam thực sự nói với Phó Kiến Văn, chỉ sợ Phó Kiến Văn một chữ cũng không nghe.
Thân thể Lục Tân Nam nghiêng về sau, dựa ở trên ghế sa lon...
...
Tố Tâm bật ô đứng ở bên này đường đợi đèn xanh đèn đỏ.
Mưa to đánh mặt ô kêu rất to, Tố Tâm cụp mắt nhìn xem hai bên đường, nước mưa uốn lượn thành sông chui xuống cống ngầm, có phần thất thần.
Lục Tân Nam nói Phó Kiến Văn thích mình là bởi vì mình giống Lục Tương Tư, lời nói như vậy, Tố Tâm không tin.
Nhưng cô lại nhớ tới tối hôm qua, cô hỏi qua Phó Kiến Văn, anh muốn cái gì ở mình.
Anh nói... muốn cô yêu anh giống như yêu Hứa Khai!
Trong lòng Tố Tâm cũng biết, cô đối với Phó Kiến Văn mà nói... Kỳ thực cũng không giúp ích gì được cho anh.
Tố Tâm đã không phải là một cô gái mới mười bảy mười tám tuổi, ngây thơ không biết suy nghĩ.
Trên thực tế, chỉ có tình yêu mà đi đến hôn nhân là không đủ.
Trên thực tế, hôn nhân, vợ chồng chính là trợ thủ đắc lực của nhau, cùng sóng vai mà cùng nhau chiến đấu.
Tố Tâm dùng sức nắm chặt cán ô.
Lời nói của Lục Tân Nam xem như là đã khách khí với cô rồi, anh ta nói đúng, ngoại trừ tuổi trẻ, cô đúng là không có gì có thể xứng với Phó Kiến Văn.
Đèn xanh sáng, Tố Tâm đi theo dòng người qua đường.
...
Tố Tâm trở về nhà của mình thuê, tắm vội, đem quần áo đã ướt đổi đi.
Cô đứng ở trước cửa sổ, dùng khăn mặt lau tóc, nhìn xem một mảng hơi nước mù mịt bao phủ trong thành phố, trong lòng cô cũng mờ mịt.
Tố Tâm nắm chặt khăn mặt, nhìn trên cửa thủy tinh mơ hồ có thể thấy được ngũ quan của mình, mặt mày sạch sẽ... so với người khác cũng không gọi là xấu.
Ngón tay dài nhỏ của cô dán vào cửa kính lạnh lẽo, tự sờ chính gương mặt mình, mi tâm nhíu chặt...
Cô đã cùng Phó Kiến Văn kết hôn, cho nên không thể vì một vài câu nói của người khác mà rút lui.
Vốn là điều kiện của cô không xứng với Phó Kiến Văn, nếu như cô đối với hôn nhân giữa hai người ngay cả sự kiên trì đều không có, vậy thì cô lấy cái gì để xứng với anh...
Mái tóc còn chưa khô, Tố Tâm đã mệt mỏi tựa ở vách tường trước giường ngủ thiếp đi.
Tố Tâm ngủ một giấc, không ăn cơm trưa, bị chuông điện thoại đánh thức lúc đã ba giờ rưỡi.
Thấy là Phó Kiến Văn gọi điện tới, cô đưa tay xoa xoa huyệt thái dương đang đau đớn, cảm thấy thân thể rét run, bắt máy: "Alo..."
Không biết có phải là do mới tỉnh ngủ hay không, mà giọng của cô có hơi khàn.
"Còn đang ngủ!" Phó Kiến Văn hỏi.
"Vâng!" Tố Tâm sờ sờ mái tóc, khô rồi, "Mưa lớn làm quần áo bị ướt, em về phòng thuê tắm một cái, hơi mệt nên ngủ một chút."
"Nếu mệt thì ngủ thêm một lát, 7h đúng anh qua đón em, thời gian có hơi muộn, em ăn uống lót dạ một chút."
Lúc Phó Kiến Văn nói, Tố Tâm có thể nghe ra trợ lý của Phó Kiến Văn cũng đang gọi anh.
Sợ ảnh hưởng đến công việc của anh, Tố Tâm vội nói: "Em biết rồi, anh làm việc trước đi!"
Cúp điện thoại, đầu của cô có chút tê dại, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, mưa to còn chưa ngừng, đầu của cô rất đau...
Cô lên giường nằm xuống, trong đầu vẫn luôn là những câu nói kia của Lục Tân Nam, cô lăn qua lăn lại nhưng vẫn không ngủ được, chỉ cảm thấy hơi thở của mình nóng bỏng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...