Cả Đời Chỉ Yêu Em

Người mình yêu chết đi rồi, người còn lại tuyệt nhiên sẽ không sống một mình.

Khương Minh An và Lục Tương Tư không có sinh cùng ngày tháng năm sinh, nhưng lại chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, mai táng ở cùng một chỗ.

Không phải do trời, không phải...

Chính là do Khương Minh An mất đi Lục Tương Tư, linh hồn cũng như chết đi, cuối cùng chọn cái chết để giải thoát cho chính mình.

Một lần, chính là Tố Tâm.

Một cô gái trẻ mới tầm khoảng hai mươi hơn hai mươi một chút, lại dám một mình đi qua Iraq, nơi mà cô biết rõ chiến tranh đanh rất khốc liệt, đi qua chỉ với hy vọng tìm được người mình yêu! Vậy hẳn là yêu đến mức nào mới sẽ như thế!


Phó Kiến Văn rất hâm mộ, cũng rất đố kị! Sâu trong nội tâm cũng rất muốn nắm giữ!

Anh sít sao ôm lấy Tố Tâm, ở bên tai cô thấp giọng hỏi dò: "Em sẽ yêu anh giống như yêu Hứa Khai sao!"

Tố Tâm không có cách nào trả lời.

Có người nói, một người cả đời chỉ có thể yêu một người đến không màng đến mạng sống của mình, tình yêu như thế, chỉ có thể dành cho một người.

Đến bây giờ Tố Tâm đều không biết mình đối với Hứa Khai có phải đã yêu đến cái mức kia, nếu như là đúng thì... Tố Tâm cũng không biết mình còn có thể đem hết sinh lực của mình đi yêu một người khác như vậy nữa không.

Nếu như không phải...

Tố Tâm nghĩ tới mong muốn ban đầu của mình, cô đã sợ hãi phải oanh oanh liệt liệt, cô chỉ muốn bản thân có thể sống một cuộc sống bình thường...

Tay của Tố Tâm đang ôm eo của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng nắm chặt, trong lòng cô không có đáp án.

Lúc này Tố Tâm có thể khẳng định, cô rất thích Phó Kiến Văn... Thậm chí là yêu anh.

Nhưng thời gian hai người ở chung quá ngắn, ở chung với nhau rất thuận lợi, chuyện tình cảm... Không có trải qua sự thử thách, Tố Tâm cũng khó mà trả lời.

Cô đem đầu chôn ở trong ngực Phó Kiến Văn, một lát sau mới ngẩng đầu lên, giọng nói trong trẻo vang lên: "Anh là đang phân cao thấp với quá khứ của em sao!"


Trong con ngươi thâm thuý của Phó Kiến Văn chất chứa vô vàn tình cảm, anh hôn lên trán Tố Tâm, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm vai cô, mở miệng: "Đây là ước ao và cũng là nguyện vọng của anh! Bởi vì, Tố Tâm... Anh yêu em!"

Hai tay đang ôm bên hông của Tố Tâm, bởi vì ba chữ "Anh yêu em" mà nắm chặt.

Nguyên nhân, chính là vì, Tố Tâm cũng định hỏi Phó Kiến Văn, như vậy anh... có yêu em giống như anh đã từng yêu người con gái kia!

Nhưng ba chữ này của Phó Kiến Văn, đã phá hỏng hoàn toàn những câu nói sau của cô.

Tố Tâm ôm Phó Kiến Văn đứng đó, trong đầu là một mảng ngổn ngang hỗn loạn.

...

Sáng sớm Đoàn Đoàn đã bị đưa đến nhà trẻ cho nên nhóc có chút không vui, buồn bã ỉu xìu nằm nhoài ở trên bàn nhỏ, nghe các bạn học líu ra líu ríu đuổi đuổi đánh đánh.


Tiểu Đường Quả bởi vì đánh nhau với một bạn nhỏ khác, theo như Tiểu Đường Quả nói là bảo vệ chính nghĩa nên nên bị cô giáo đem đến văn phòng nửa giờ, sau khi trở lại tâm tình không bị ảnh hưởng chút nào, kéo băng ghế nhỏ lại, ngồi xuống đối diện Đoàn Đoàn, muốn tìm Đoàn Đoàn chơi.

Nhìn xem Đoàn Đoàn buồn bã ỉu xìu, Tiểu Đường Quả vén tay áo lên, lộ cánh tay trắng nõn mập mạp, một chân đạp ở cái ghế bên cạnh, nắm nắm nắm đấm, một bộ hy sinh vì người khác, hỏi Đoàn Đoàn: "Làm sao rồi phó Đoàn Đoàn! Có người bắt nạt cậu sao! Để mình đánh hắn!"

Đoàn Đoàn liếc nhìn Tiểu Đường Quả, nhớ tới ngày hôm qua mẹ của Tiểu Đường Quả cùng Tiểu Đường Quả ở cùng nhau, nhóc do dự một hồi, hỏi: "Buổi tối, mẹ cậu sẽ ngủ cùng cậu sao!"

Tiểu Đường Quả vừa nghe, rút lại chân của mình, lại đặt mông ngồi ở trên ghế...

Cô nhóc gật đầu: "Đúng nha! Buổi tối mẹ thường đòi ngủ với mình! Nhưng mà mẹ thường nói mình xấu xí! Cho nên mình không muốn ngủ cùng mẹ, mình muốn ngủ cùng bà ngoại!"

*Hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhé *


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui