Sầm Mặc khẽ cười một tiếng, gạt gạt tàn thuốc, cất bước tới gần Tố Tâm, cúi đầu ở bên tai cô, mở miệng, ý cười uy nghiêm đến đáng sợ: "Nếu như Tống Hiểu chết rồi... Nhớ rõ là cô hại chết!"
Trái tim Tố Tâm đột nhiên nhảy thót lên tới cổ họng, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Nghe được tiếng bước chân của Lương Mộ Lan bước xuống lầu, Sầm Mặc khom lưng đem thuốc lá dụi tắt ở trong cái gạt tàn thuốc, ngồi dậy, con mắt đảo qua Tố Tâm, nói tạm biệt với Lương Mộ Lan đang từ trên lầu đi xuống.
Lương Mộ Lan bó lấy áo khoác, có phần bất ngờ: "Không đợi Tố Nguyên trở về sao!"
"Không được, con mới vừa nhận được điện thoại, có chút việc cần phải xử lý, lần sau có thời gian con lại tới chơi sau..."
Cùng Lương Mộ Lan đưa Sầm Mặc ra cửa, trong lòng Tố Tâm tràn đầy lo lắng cho Tống Hiểu.
Trước khi lên xe, Sầm Mặc quét mắt nhìn qua Tố Tâm: "Tố tiểu thư, nhớ giúp tôi chuyển lời đến Tống Hiểu!"
Tố Tâm ngước mắt nhìn Sầm Mặc, anh ta mặt mày mỉm cười, thái độ bình thản lễ phép, không giống như vừa nãy ở trong phòng khách hùng hổ doạ người, rõ ràng vừa nãy hai người nói chuyện cũng không vui, nhưng Sầm Mặc vẫn là ỷ vào Tố Tâm sẽ không ở trước mặt Lương Mộ Lan mà nói ra cái gì.
Lương Mộ Lan bất ngờ nhìn Tố Tâm một cái, không có hỏi tới, nhìn theo xe của Sầm Mặc rời đi mới hỏi Tố Tâm: "Trước đây con có quen biết Sầm công tử sao!"
"Bạn của con có quen biết anh ta." Tố Tâm không muốn để Lương Mộ Lan tra cứu, đổi chủ đề, "Cha cùng anh nói bao lâu sẽ về đến nhà hả mẹ!"
"Sắp tới về tới nhà rồi!" Lương Mộ Lan cầm tay Tố Tâm, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Để mẹ cho con xem một người, họ Địch, làm ở chi cục thuế... Chính là tên tiểu tử đấy đã đưa cha con trở về! Mẹ nhìn rồi... Người này tương đối trưởng thành, ăn nói cũng rất lễ phép..."
"Mẹ, không phải nhìn thấy ai mẹ cũng giới thiệu cho con vậy chứ! Sợ con không ai thèm lấy sao!" khóe môi Tố Tâm nở nụ cười, âm thanh ngọt ngào mềm mại.
Mặc dù là như thế, nhưng trong lòng Tố Tâm vẫn rất vui vẻ, so với lúc trước cha gặp nạn, Lương Mộ Lan lúc này đã vui vẻ hơn rất nhiều.
"Con nói nếu như con đồng ý cùng anh trai, mẹ có thể không cần bận tâm nữa rồi!" Lương Mộ Lan không nhịn được dùng sức nhéo nhéo tay Tố Tâm, nhắc lại chuyện xưa, "Bằng không thì không... Con suy nghĩ đến anh trai con một chút! Như vậy mẹ cùng cha đều có thể yên tâm hơn!"
Vừa dứt lời, cửa sắt lớn mở ra, một chiếc xe con màu đen chạy vào đường nhỏ, đi qua khuôn viên chạy thẳng vào sảnh.
"Ba cùng anh trai của con trở về rồi!" Lương Mộ Lan khó nén nhảy nhót, con mắt sáng lên nhìn qua chiếc kia xe con kia, đứng tại cửa, mắt thấy chiếc xe kia càng ngày càng gần, đáy mắt nhiễm lên một tầng mỏng sương nhàn nhạt, "Ông nội con lớn tuổi như vậy rồi, lần này vì hai đứa con trai... Chịu không ít dằn vặt."
Nói xong, Lương Mộ Lan không có cùng Tố Tâm nói tỉ mỉ...
Tố lão gia con khi còn trẻ, thủ đoạn mười phần, năm đó cũng chính là nhân vật nổi tiếng, dù cho sau đó lui xuống, uy phong vẫn còn ở đó.
Lần này, vì bảo vệ hai đứa con trai, Tố lão ngay cả lòng tự tôn của mình đều buông xuống, tự mình cầu người.
Xe con ngừng ở trước cửa, Tố Cảnh Toàn từ trên xe bước xuống, không thấy bóng dáng của Tố Nguyên.
"Cha..." Tố Tâm nở nụ cười với Tố Cảnh Toàn, đáy mắt ửng đỏ.
Tố Cảnh Toàn gật đầu, mặt mày tươi cười, ăn mặc một thân đồ thể thao màu xám tro, mới qua vài ngày, Tố Tâm cảm thấy Tố Cảnh Toàn già đi không ít, trạng thái tinh thần so với trước kia đã tốt hơn một chút.
*Đố mọi người biết Tố Nguyên đi đâu nào??? Bật mí chút nha, chính là đi gặp Phó Kiến Văn đó. Đừng quên bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...