Tố Tâm không có phủ nhận.
Phó Kiến Văn nhìn gương mặt trắng nõn thanh tú của Tố Tâm, ngón tay cái nhẹ nhàng ma xát da thịt ở cổ tay của cô, trong lòng động tình.
Hô hấp tới gần dây dưa, trong hơi thở tất cả đều là mùi thơm nữ tính nhàn nhạt trên người cô, bên trong xe bầu không khí trở nên ám muội...
Ngày mưa, bầu trời tia sáng rất mờ, ánh sáng xuyên thấu qua cửa kính xe, phác hoạ ra tầm mắt thâm thúy, sống mũi cao ngất cùng đôi môi mỏng khẽ cười của Phó Kiến Văn.
Biết Phó Kiến Văn quan sát phản ứng của mình, Tố Tâm sắc mặt ửng đỏ, giữa lông mày thanh tú tất cả đều là ngượng ngùng, hô hấp nhẹ nhàng gấp gáp...
Trong tầm mắt, gương mặt của Phó Kiến Văn càng lúc càng tới gần, nhịp tim Tố Tâm đập có phần nhanh, một mặt thuận theo, không có né tránh, tùy ý để Phó Kiến Văn hôn môi của cô, cạy ra môi lưỡi, dây dưa đầu lưỡi mềm mại của mình.
Môi lưỡi dây dưa một hồi, tựa như Phó Kiến Văn đã cướp đoạt hết không khí trong tim phổi cô.
Bị vẻ lão đạo thành thục nam tính của anh hấp dẫn, bàn tay dài nhỏ của Tố Tâm chủ động ôm lên bả vai rắn chắc của anh, dời ra sau gáy.
Dưới lòng bàn tay... Chính là cổ áo sơmi phẳng phiu của anh, răng môi nhỏ bé nghênh hợp, lớn mật vừa ngượng ngùng, mắt tiệp run lên, bên tai nàng đều là thanh âm của trái tim rung động, thân thể có phần nhũn ra.
Có xe một chiếc xe tải đi qua, âm thanh của tiếng thùng xe vang lên làm cho Tố Tâm cả kinh, lập tức buông Phó Kiến Văn, ngồi trở lại tay lái phụ, mắt nhìn phía trước, sợ bị người khác nhìn thấy...
Tầm mắt thâm thúy cực nóng của Phó Kiến Văn rơi vào gò má đỏ bừng của Tố Tâm, hô hấp hơi ồ ồ.
Tố Tâm vốn định làm ra vẻ đàng hoàng trịnh trọng như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, nhưng ngực phập phồng kịch liệt đã sớm đem cô bán đi.
Bên trong xe, không gian thu hẹp, mùi vị nãy mập càng lúc càng đậm đặc.
"Chúng ta... Đi về trước!" Tố Tâm muốn che giấu sự lúng túng của mình, cô đưa tay đi tháo đai an toàn, mới phát hiện mình đã sớm tháo ra từ lúc nào rồi.
Lúng túng ngẩng đầu, thấy Phó Kiến Văn đang mỉm cười nhìn mình, Tố Tâm nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, chật vật không cách nào đối diện cùng Phó Kiến Văn.
...
Từ dưới lầu đi lên, vào cửa, hơi ấm trên má Tố Tâm còn chưa tan.
Nhìn thấy trên bàn ăn để sáu cái hộp, Tố Tâm đầu lại nhìn về phía hai cái túi ny lon lớn vừa được mua từ siêu thị về được Phó Kiến Văn đặt ở trên kệ bếp...
"Cơm này hộp chính là!"
"Tôi gọi cơm đó, bây giờ mới chuẩn bị cơm trưa lúc nào mới có thể ăn, em lại đang đến kì, không thể đói bụng, nếu như muốn tự mình nấu, cơm tối lại nói..."
Phó Kiến Văn ngữ khí nhu hòa, lại khiến cho Tố Tâm lại có cảm giác rất uy lực.
Nói đến cơm chiều, Tố Tâm nhớ tới cùng Lương Mộ Lan gọi điện thoại, nói với Phó Kiến Văn: "Ba ba trở về Tố gia, vừa nãy lúc anh nghỉ ngơi, mẹ Mộ Lan có gọi nói tôi buổi tối trở về ăn cơm..."
Phó Kiến Văn cởi áo khoác âu phục xuống, tiện tay khoác lên trên ghế ăn: "Tôi đưa em tới."
Muốn để Phó Kiến Văn nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải đưa cô đi, câu nói ở trong lồng ngực đi vòng vài vòng, Tố Tâm vẫn là không nói ra, rửa tay trở về Phó Kiến Văn đã đem cơm cùng món ăn dọn xong.
Tố Tâm bưng hai cốc nước lọc tới, kéo ra cái ghế ở bên tay phải của Phó Kiến Văn ngồi xuống, chỉ ngồi nghe Phó Kiến Văn mở miệng nói: "Nơi này của em thời hạn thuê sắp hết rồi, có đúng không!"
Mới vừa gắp một đũa thức ăn đưa vào trong miệng, Tố Tâm ngước mắt lên nhìn về phía Phó Kiến Văn, cắn đôi đũa, gật đầu.
"Chuyển tới chung cư Vân Đỉnh đi..." Phó Kiến Văn nói.
Mắt tiệp của Tố Tâm rũ xuống, không hé răng, dùng đôi đũa có một chút hạt cơm đưa vào trong miệng.
"Có cái gì thì nên nói ra, không nên buồn bực ở trong lòng,..." Phó Kiến Văn nói, con ngươi đen nháy nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú của Tố Tâm.
*Có ai biết Tố Tâm định nói gì không nào??? Hãy bỏ phiếu cho sữa để cùng đón đọc chương tiếp theo nhaaa *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...