Xông vào môi lưỡi trong miệng Tố Tâm, nhiệt liệt dây dưa, thân thể có cái gì đó mãnh liệt dâng lên, trong đầu suy nghĩ đã rối tinh rối mù...
Tố Tâm không tự chủ khép hai chân lại, biết rõ thân thể mình được tỉnh lại, chỉ cần giờ khắc này Phó Kiến Văn có hành động, cô nhất định sẽ không ngăn cản, cùng Phó Kiến Văn trầm luân.
Tố Tâm từ từ nằm xuống theo cái hôn của Phó Kiến Văn, hai tay quàng lấy phần gáy của anh, đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt này... Giữa răng môi vô ý thức mang theo sự mời gọi.
Phó Kiến Văn cật lực khắc chế, bàn tay lớn chống ở bên cạnh nắm chặt lại, siết chặt ga giường, mu bàn tay nổi gân xanh dọa người.
Dày vò kết thúc, hai người đều đã là một thân đầm đìa mồ hôi.
Phó Kiến Văn nằm xuống bên người Tố Tâm, cánh tay rắn ôm thân hình thon nhỏ của cô, hô hấp ồ ồ từ từ trở nên đều đều.
Mấy ngày nay, Phó Kiến Văn không có chợp mắt, mất ngủ nghiêm trọng, từ trong đáy mắt có tia máu đỏ Tố Tâm có thể nhìn ra được.
Cô không nhúc nhích, tùy ý để Phó Kiến Văn ôm, chóp mũi khẽ chạm vào áo sơmi đã mở ra một nửa cúc của Phó Kiến Văn, ánh mắt chiếu tới... Chính là làn da màu mật ong của anh, bắp thịt khiêu gợi ở phần bụng mơ hồ lộ ra.
Nhịp tim Tố Tâm càng lúc càng đập nhanh, không thể phủ nhận, cô lại bị Phó Kiến Văn mê hoặc rồi, bàn tay không nhịn được chủ động hướng về trong lồng ngực của anh di chuyển một chút.
Không biết qua bao lâu, Tố Tâm cũng đã ngây ngây ngất ngất buồn ngủ, bỗng nhiên nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên, cô cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, đắp kín chăn cho Phó Kiến Văn, cài lại áo ngực, vuốt lại tóc đã rối buộc thành đuôi ngựa ở sau gáy, từ trong phòng đi ra.
Thấy là Lương Mộ Lan gọi tới, Tố Tâm ấn nghe: "Mẹ..."
"Tố Tố! Anh trai đã cứu được cha con rồi!" giọng nói của Lương Mộ Lan không nhịn được khóc nức nở, "Ba của con trở về rồi, trở về thật rồi, ba của con nói... Bảo con tối hôm nay trở về, chúng ta người một nhà... Người một nhà cùng nhau ăn cơm!"
Lương Mộ Lan tiếng nói nghẹn ngào.
Tố Cảnh Toàn không có chuyện gì tuy rằng nằm trong dự liệu của cô, nhưng nghe nói Tố Cảnh Toàn bình an trở về, Tố Tâm vẫn là cảm thấy nghẹn ngào.
Nhưng vẫn một mực đè nén ở trong lồng ngực, ánh mắt không tự chủ liếc vào bên trong phòng ngủ nhìn người đàn ông kia, sợ gây phiền phức cho anh.
"Con biết rồi mẹ, buổi tối con sẽ về sớm...."
Cúp điện thoại, Tố Tâm không có trở về phòng ngủ quấy rầy giấc ngủ của Phó Kiến Văn.
Đã một giờ rưỡi rồi, hai người buổi trưa đều chưa ăn gì.
Không biết Phó Kiến Văn ngủ bao lâu mới tỉnh lại, Tố Tâm ra ban công lấy quần áo thay xong, lấy ô đi đến siêu thị phía dưới lầu, dự định mua nguyên liệu nấu ăn.
...
Từ trong thang máy vừa ra tới, cửa vừa hé ra, Tố Tâm liền thấy Hứa Khai ở đằng xa đang dựa vào đầu xe hút thuốc lá.
Trong màn mưa, anh không có che ô, mặc một bộ âu phục màu xanh lam, cà vạt màu lam đậm, thân hình thon dài thẳng tắp, gương mặt anh tuấn trầm ổn, giữa lông mày nhíu chặt, khó nén sự phiền muộn, thở ra sương trắng đều có vẻ nôn nóng.
Trên đầu anh đã phủ một tầng nước mưa, âu phục đã bị ướt một chút chuyển sang màu sậm hơn.
Hứa Khai xuất hiện ở đây, Tố Tâm suy đoán đại khái là bởi vì chuyện trên mạng xã hội vừa rồi...
Tố Tâm hơi do dự một chút, vẫn là nhấc chân đi về hướng cửa lầu.
Cách một đoạn, Hứa Khai đã quay lại, tầm mắt thâm thúy nhìn về phía Tố Tâm đang bước đi ở cửa lầu, ném đầu mẩu thuốc lá đi, hướng về phía bậc thang trên lầu đi tới, khóe môi thở ra một làn khói thuốc cuối cùng.
Tố Tâm đi ra, thấy có người cũng muốn đi ra, Tố Tâm hướng về một bên hơi di chuyển, Hứa Khai đi đến.
*Hãy bỏ phiếu cho sữa nha *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...