Tố Tâm nhìn xem Đoàn Đoàn, lần nữa nhớ tới lúc Phó Kiến Văn ở Tố gia, nói Đoàn Đoàn chính là con của bạn tốt của anh nhờ anh chăm sóc trước lúc qua đời.
Tố Tâm cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, muốn ở chung cùng Đoàn Đoàn, cô còn phải học hỏi nhiều hơn.
Cô giơ tay đem mái tóc ướt nhẹp rối bù vén ra sau tai, muốn mở miệng nói chuyện với Đoàn Đoàn, mới phát hiện cổ họng mình khô khốc.
Tố Tâm đi đến trước mặt Đoàn Đoàn, liếm liếm cánh môi, nói một câu: " Dì kia, dì ấy uống nhiều quá."
Tố Tâm giải thích hành vi vừa nãy của Bạch Hiểu Niên, không biết Đoàn Đoàn nghe có thể hiểu được không.
Đoàn Đoàn gật đầu.
"Sau này lớn lên Đoàn Đoàn không được học dì kia biết không."
Con ngươi đen láy của Đoàn Đoàn nhìn về phía Tố Tâm, nhóc cũng muốn học theo dì kia, như thế là có thể hôn mẹ ôm mẹ một cái.
Tố Tâm thấy Đoàn Đoàn không nói lời nào, nghĩ Đoàn Đoàn tuổi quá nhỏ, sợ là Đoàn Đoàn không hiểu nên không nói thêm nữa.
Cô đóng cửa phòng, để Bạch Hiểu Niên say khướt nghỉ ngơi thật tốt, tự mình ôm Đoàn Đoàn lên đi tới phòng khách.
Phó Kiến Văn đang tuỳ ý vắt chân ngồi ở trên ghết sa lon, ngón tay dài đang kẹp một điếu thuốc, ánh mắt nhìn về phía hợp đồng thuê nhà của Tố Tâm đặt ở trên bàn.
Tố Tâm thuê nhà trọ không lớn, 9,8m vuông hai căn phòng, đối với Tố Tâm một cô gái nhỏ là tương đối rộng rãi rồi.
Nhưng Phó Kiến Văn ngồi ở chỗ đó, làm cho phòng khách có vẻ hơi eo hẹp...
Phó Kiến Văn bả vai rộng rãi, che đi hơn nửa ánh sáng của đèn bàn, làm Tố tâm không tự chủ cảm thấy anh thật to lớn, khí thế bức người.
Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá đưa đến khóe môi ngậm vào, tiện tay đem tài liệu làm việc của Tố Tâm đặt ở trên khay trà, lại tiếp tục lấy hợp đồng cho thuê phòng lên xem.
Tố Tâm thả Đoàn Đoàn từ trên lồng ngực xuống, mở đèn ở phòng khách lớn hơn.
Phó Kiến Văn ngẩng đầu hướng về Tố Tâm, thấy cô cùng Đoàn Đoàn đứng chung một chỗ, lúc này mới thả bản hợp đồng thuê phòng xuống. Lấy xuống điếu thuốc còn chưa châm lửa.
Tố Tâm nhìn Phó Kiến Văn không nói gì, chờ Phó Kiến Văn giải thích tại sao đêm hôm khuya khoắt lại mang theo Đoàn Đoàn xuất hiện tại nhà của cô.
Nhưng rốt cuộc... trước ánh mắt cao thâm của Phó Kiến Văn thua trận, cô nghĩ tới vừa nãy Bạch Hiểu Niên làm ra cái hình ảnh không ra gì đó bị Phó Kiến Văn nhìn thấy, hai gò má nóng lên vội vàng giải thích: “Bạn của tôi uống nhiều quá..."
"Tôi thấy được, cũng nghe được..." Phó Kiến Văn nói hờ hững, nghe như bình thường không có gì lạ... Làm Tố Tâm bên tai càng nóng hơn.
Nhìn thấy! Cũng nghe được!
Nhìn thấy gì, nghe được cái gì?!
Tố Tâm nghĩ đến Bạch Hiểu Niên trong miệng la hét cô ngực lớn, rồi hướng về phía cô giở trò đê tiện... Chỉ cảm thấy thẹn thùng, lại thấy Phó Kiến Văn khóe môi như có như không ý cười, trong lòng cô tức giận.
Người này! Đoàn Đoàn vẫn còn ở đây mà một chút cũng không kiêng kị!
Trong phòng lại là một mảnh trầm mặc, Đoàn Đoàn liếc nhìn bàn tay mình được Tố Tâm nắm, sau đó vui vẻ rạo rực ngước đầu nhìn lên phía cô, ánh mắt trong suốt, hoàn toàn không hiểu vì sao ba ba cùng mẹ lại trầm mặc như vậy.
Tố Tâm cụp mắt xuống, đối diện với cô là cặp mắt trong veo của Đoàn Đoàn, mặt càng đỏ hơn...
Cũng không phải Tố Tâm cảm thấy Đoàn Đoàn cũng đang cười cô, thế giới của con nít trong sáng sẽ không hiểu được, dù sao lời nói của Phó Kiến Văn cũng không thể bình thường hơn được, đúng là trong lòng cô có quỷ, mới phải căm tức với Phó Kiến Văn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...