Hàng xóm thấy Tố Tâm không có chán ghét né tránh, cũng không có hoảng sợ, liền đứng nguyên tại cửa nhà, dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Tố Tâm.
Ngôi nhà nhỏ mở ra, nhà vệ sinh cùng nhà bếp nối liền với nhau.
Phòng khách, cửa sổ không lớn, song cửa bằng sắt han rỉ, trong phòng âm u, có chút mùi ẩm mốc.
Nơi ở của cha mẹ ruột, so với trong tưởng tượng của cô còn tồi tàn hơn, đại khái bởi vì từ nhỏ cô được sống trong cảnh giàu có, không phải lo cơm áo gạo tiền cho nên không nhận thức được cái gì gọi là khó khăn.
Tố Tâm đứng ở phòng khách đã chật trội, đồ đạc ngổn ngang không cả có một chỗ ngồi, Tố Tâm như một kẻ ngu đứng nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang bận rộn của người phụ nữ ở dưới bếp.
Người đàn bà cũng không có rửa tay, tay bẩn lau mặt, thái rau... Đánh trứng gà, tất cả đều làm rất thành thạo, một chút đều không giống như bị điên.
Bát mì tôm trứng nóng hổi được bê tới trước mặt Tố Tâm, thấy mẹ đẻ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn qua mình, nói: "Nhiên Nhiên ăn! Nhiên Nhiên ăn!"
Bà nói như một đứa trẻ, nhìn Tố Tâm với ánh mắt chờ mong.
Tố Tâm không có ghét bỏ bà một thân bẩn thỉu, không có ghét bỏ bà dùng bàn tay bẩn thỉu chưa có rửa của mình để nấu ăn, cô đem bát mì bưng lên ăn.
Tố Tâm chỉ đơn giản là ăn chứ không hề cảm nhận được mùi vị, cảm thấy giữa răng môi đều là cay đắng, lan xuống đến cả đáy lòng, khiến Tố Tâm muốn khóc, cô nắm chặt tay, nắm chặt đến nỗi khớp xương đều đau đớn.
Sau đó gặp lại, lại là ở bên trong viện tâm thần.
Cách một cánh cửa sổ, Tố Tâm nhìn xem một cô hộ tá thấp giọng dỗ dành một người đàn bà điên đang gào thét doạ người.
Bởi vì người khác quá ồn, cho nên người đàn bà điên lo lắng tiếng ồn ào sẽ ảnh hưởng đến con gái mình, phẫn nộ dùng cái ghế đánh người...
Tình hình của mẹ đẻ mình so với lần đầu Tố Tâm gặp còn nặng hơn.
Bà sẽ không ầm ĩ lên với Tố Tâm, cho dù Tố Tâm ngồi ở trước mặt bà, mà bà chỉ thấp giọng cùng cô nói chuyện, bởi vì bà tưởng rằng cô chính là Nhiên Nhiên của bà.
Tố Tâm chưa từng tiếp xúc với người điên, cô chỉ nghe nói người điên trên thế giới đều là kêu gào ầm ĩ, nhưng cô lại cảm thấy, mẹ của cô, dù là bị điên... Nhưng tình cảm dịu dàng nhất vẫn còn, đó là đối với con gái bà.
Lần đầu tiên Tố Tâm cảm nhận được thế nào là sự vĩ đại của tình mẹ, cho dù bà bị điên, bị ruồng bỏ, bà có thể gào thét với cả thế giới nhưng vẫn nhất quyết lưu lại thứ tình cảm dịu dàng nhất của người mẹ, quan tâm chăm sóc con gái của mình.
Phó Kiến Văn nhìn ra được Tố Tâm đang cố gắng kìm nén nước mắt của mình.
Tố Tâm nhè nhẹ khịt khịt mũi, bàn tay nhỏ nắm chặt đôi đũa, từng miếng từng miếng nhỏ đem bát mì ăn hết.
Đêm đó, Tố Tâm ngủ rất an ổn.
Không biết là bởi vì mệt mỏi, hay là bởi vì sau lưng có một bức tường kiên cố ấm áp, sưởi ấm cho cô.
...
Ngày thứ hai, lúc Tố Tâm về đến nhà, Bạch Hiểu Niên thấy trên người Tố Tâm đã mặc quần áo mới, trong tay mang theo quần áo cũ, không đợi Tố Tâm đổi xong giày, người liền đứng ở cửa trước, không phải truy hỏi Tố Tâm vì sao cả đêm không về, mà là mở miệng nói chắc nịch một câu: "Tối hôm qua ở cùng với Phó Kiến Văn!"
Bị Bạch Hiểu Niên nhìn thấu, bên tai Tố Tâm chợt đỏ, đem túi xách móc lên móc treo, đi vào một đôi dép bông, mang theo quần áo bẩn hướng về phía nhà vệ sinh.
Bạch Hiểu Niên đi theo sau lưng Tố Tâm, thấy Tố Tâm lấy từ bên trong ra một bộ quần áo, đem áo khoác nhét vào trong máy giặt, lại hỏi: "Như thế nào... Trải qua một đêm như vậy, Phó Kiến Văn đáp ứng giúp cậu chưa!"
Tố Tâm cho nước giặt vào trong máy giặt, đi qua người Bạch Hiểu Niên đang chặn ở cửa, đi về phía nhà bếp, hỏi ngược lại: "Một đêm như thế nào cơ!"
Cầu phiếu cầu phiếu, mọi người thấy hay thì bỏ phiếu cho sữa nhaaa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...