Bạch Cẩn Du mới vừa kéo cánh tay của Phó Kiến Văn, lại bị Phó Kiến Văn vùng ra, lại là một quyền... chính là đánh Vương Tuyền đến hôn mê bất tỉnh, mềm nhũn buông thõng tứ chi, tùy ý cho Phó Kiến Văn nhấc lên.
"Cậu đánh mạnh như vậy làm gì chứ, xảy ra vấn đề rồi!" Bạch Cẩn Du dùng sức kéo cánh tay Phó Kiến Văn, "Cậu đừng quên nơi này còn có ba mẹ của anh ta! Cậu chính là đang làm gì vậy!"
Phó Kiến Văn tiện tay ném Vương Tuyền xuống, giống như là ném cái gì rác rưởi.
Hai quyền vừa rồi mà Phó Kiến Văn dùng chính là toàn lực, hô hấp khó tránh khỏi có phần ồ ồ, bàn tay đầy máu, quay đầu lại nhìn về phía Tố Tâm đã sợ ngây người.
Trong bóng tối, khuôn mặt với đường nét rõ ràng của Phó Kiến Văn lạnh lẽo cứng rắn, môi mỏng mím chặt, bốn mắt nhìn nhau, con ngươi đen nhánh trong tròng mắt lộ ra nghiêm túc, cả người có vẻ cao lớn uy nghiêm.
Bạch Cẩn Du kiểm tra Vương Tuyền một hồi, lo chuyện bị làm lớn, lập tức gọi điện thoại cho Lục Tân Nam bảo người tới hỗ trợ.
...
Tố Tâm đứng ở dưới vòi hoa sen tắm, nhắm mắt lại... Trong đầu tất cả đều là hình ảnh Phó Kiến Văn níu chặt cổ áo Vương Tuyền, tuỳ ý đánh người, trái tim cô nhảy rất nhanh, hai tay ôm thật chặt cánh tay.
Nghe qua quá nhiều chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, Tố Tâm đã từng không quá có thể hiểu được, tại sao anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân sẽ nói nói một câu, đại ân không cách nào báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp...
Bây giờ mình là người đã trải qua, cô mới hiểu được, ở tình thế cấp bách như vậy, có người cứu giúp, ngay cả tính mạng cô cũng có thể cho người ta.
"Cốc cốc cốc —— "
Bên ngoài phòng tắm truyền đến tiếng gõ cửa.
Tố Tâm hướng về cửa kính mờ nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn thấy một người chân cao dài đang đứng ở phía bên ngoài, cô đóng vòi nước nóng, nghe động tĩnh bên ngoài.
"Lấy quần áo..."
Tiếng nói thuần hậu của Phó Kiến Văn cách một cánh cửa truyền đến, Tố Tâm vội vã cầm khăn tắm, đem mình gói thật kỹ lưỡng, chân trần đi tới cửa, cắn cắn môi, nắm chốt vặn cửa, đem cửa mở hé một chút
Thân thể cô trốn ở sau cửa, còn chưa kịp thò đầu ra, một tay đem quần áo sạch của Phó Kiến Văn đã tiến dần đến, là một bộ quần áo sạch sẽ, áo sơ mi cổ chữ V và ống tay hình cánh dơi, cùng một chiếc quần jean.
Phó Kiến Văn đứng nghiêng người, ánh mắt cũng không hề nhìn vào trong xem, ngược lại là động tác của Tố Tâm có phần lòng dạ tiểu nhân.
"Cảm ơn!"
Tố Tâm đứng ở sau cửa tiếp nhận quần áo, thấy cánh tay của Phó Kiến Văn đã ra ngoài, lần nữa đóng cửa lại.
Tắm xong, thay đổi quần áo, Tố Tâm từ trong phòng tắm đi ra.
Phó Kiến Văn đang dựa vào cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, tay trái nắm cái gạt tàn thuốc hút thuốc, nghe được tiếng mở cửa, tầm mắt thâm thúy hướng về phía Tố Tâm nhìn sang, cách làn khói mờ ảo, càng khiến người ta không thấy rõ ngũ quan của anh.
Phó Kiến Văn không nói lời nào, khiến cho Tố Tâm cục xúc đồng thời nhiều hơn một chút bất an.
Thấy trên nắm tay của Phó Kiến Văn còn có vết máu, Tố Tâm mở miệng nói: "Trên tay anh còn có vết máu..."
Phó Kiến Văn ngậm thuốc lá, giơ tay biểu hiện lãnh đạm mà liếc nhìn, vừa nãy đánh Vương Tuyền không cẩn thận vung mạnh một quyền nện vào răng của anh ta, mu bàn tay liền bị một vết thương nhỏ, lúc đó Phó Kiến Văn không chú ý cho rằng trên tay đều là máu của Vương Tuyền, rửa một chút sẽ không sao, vào lúc này Tố Tâm nói chuyện mới phát hiện.
Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá dụi tắt ở trong cái gạt tàn thuốc, chau mày, nói một câu: "Tôi để tiểu Lục đưa em về."
"Vết thương, tôi giúp anh xử lý một chút!"
Tố Tâm và Phó Kiến Văn hầu như mở miệng cùng một lúc.
Nói xong, Tố Tâm có phần lúng túng, cô trầm mặc chốc lát, buông thõng con mắt, gật đầu.
P/s: Các nàng có muốn ăn thịt không nào hãy bỏ phiếu cho sữa nhaaaaa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...