Không thể không thừa nhận, mỗi câu mỗi chữ Phó Kiến Văn nói đều không sai, nhưng trong lòng Tố Tâm vẫn luôn chống cự Phó Kiến Văn, dán lên người anh nhãn mác hạ lưu.
Thật giống như... Phó Kiến Văn luôn nói yêu thích cô, cũng là bởi vì này việc này mà yêu thích.
Tố Tâm dùng sức lấy ra tay của mình, làm thế nào cũng không rút ra được, tức giận, cố ý đem lời nói khó nghe hơn hướng phía Phó Kiến Văn nói: "Lần đầu tiên là tôi chủ động tìm anh, lần thứ hai coi như chuyện tình một đêm, nếu như anh còn có phẩm hạnh, về sau đừng tới quấy rầy tôi! Tôi thấy rất khó chịu!"
Giọt nước tràn ly, nói ra câu cả đời này cũng không muốn nhìn thấy anh cô không nói được liền chuyển thành về sau đừng tới quấy rầy tôi, ngực phập phồng kịch liệt, dùng sức rút tay mình từ trong tay của Phó Kiến Văn ra, quay đầu bước đi, căn bản không có dũng khí quay đầu lại nhìn Phó Kiến Văn.
...
Một đường đi thẳng theo ngõ nhỏ chạy vào đài truyền hình, tiến vào thang máy, cô đứng gọn vào một bên, không cách nào bình phục tâm tình đang loạn xì ngầu của mình.
Cho dù là bất kỳ người đàn ông nào biểu hiện của tôi đều giống nhau...
Chính mình vừa mới không biết lựa lời để nói rồi làm cho mọi thứ lộn xộn hết lên!
Tâm tình cô hiện đang loạn xì ngầu cả lên, tim đập hỗn loạn không ra hình thù gì.
Phó Kiến Văn chính là người bộ đội trước kia kiên cường anh dũng sao! Tại sao lại nói ra những lời hạ lưu đến như vậy!
Tố Tâm giơ tay ấn ấn huyệt thái dương, chỉ nghe thấy một đồng nghiệp đeo balo lệch vai, tóc dài đang cùng người đồng nghiệp phía trên nói chuyện...
"Em là thích tiểu thịt tươi gì gì đó hơn hay là một người đàn ông già dặn hơn!"
"Tuổi không giống nhau cách thưởng thức đàn ông cũng khác nhau mà! Em thích kiểu tiểu thịt tươi hơn, hiện tại mới xuất hiện mấy tiểu thịt tươi vừa ra trường vào đài truyền hình làm ấy, soái cực kì!" Cô gái nhỏ nói xong trên má đã nổi lên một mảnh đỏ ửng.
Cô gái lớn tuổi hơn lấy từ trong túi xách ra một quyển tạp chí, đưa cho cô gái nhỏ xem, móng tay sơn màu đỏ chỉ vào bìa ngoài quyển tạp chí: "Em nói là yêu thích tiểu thịt tươi hơn, còn chị vẫn là thích loại đàn ông già dặn có tiền hơn, mộc mạc, mặc âu phục thôi cũng đủ đẹp trai rồi!"
Tố Tâm vô ý ngẩng đầu nhìn ra mặt kính ở vách thang máy liếc mắt nhìn, bên ngoài bìa tạp chí... Rõ ràng là ảnh của Phó Kiến Văn.
"Đúng thật là nam tính, đẹp trai, trông đứng đắn cực kì. Đúng là người có tiền lại có sắc!" Cô gái nhỏ thuận tay tiếp nhận quyển tạp chí, liên tiếp phát ra những câu cảm thán.
Tố Tâm liếc mắt, oán thầm Phó Kiến Văn chính là lưu manh giả danh tri thức... Hoàn toàn không giống Phó Kiến Văn mà mọi người nhìn thấy hằng ngày, anh tất cả đều là giả tạo, đích thị là một tên lưu manh.
"Tinggggg —— "
Thang máy vừa đến, Tố Tâm lễ phép nói một tiếng nhường một chút, rồi đi ra thang máy.
...
Tố Tâm ở bên trong phòng hóa trang, hóa trang xong, đang xem tài liệu về chương trình buổi chiều liên quan tới Tô Mạn Mạn, điện thoại rung lên.
Trên màn hình hiện ra tên của Lữ Hàm Tử.
Tố Tâm mở tin nhắn ra xem, chính là Lữ Hàm Tử nhắc nhở Tố Tâm không nên quên 1h hôm nay hai người có hẹn.
Lữ Hàm Tử chính là bác sĩ tâm lý có tiếng ở thành phố A, là bạn học của Tố Nguyên.
Lúc trước, Tố Tâm đã trải qua chiến tranh, từ Iraq trở về, Tố Nguyên lo lắng Tố Tâm bị ám ảnh, liền mời Lữ Hàm Tử đến cùng Tố Tâm hàn huyên tán gẫu.
Sau đó, thân thế của Tố Tăm lộ ra ánh sáng, Tố Tâm biết mẹ mình có bệnh di truyền về thần kinh, chủ động đi tìm Lữ Hàm Tử, lo lắng mình cũng có vấn đề gì.
Lữ Hàm Tử nói, bệnh tâm thần di truyền tỷ lệ cũng không cao, cho dù có di truyền đi chăng nữa thì chỉ cần hoàn cảnh sống vui vẻ cũng sẽ không có biểu hiện gì, sẽ không bị mất lý trí hoặc tự biết khống chế, vậy hẳn là không có gì nguy hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...