Tố Tâm xuống xe nói xong câu đó, nghĩ như thế nào đi nữa Phó Kiến Văn cũng sẽ không xuống xe, ai có thể nghĩ tới Phó Kiến Văn không những xuống xe, còn gọi to tên của cô.
Sớm biết vậy đã không nói câu cuối cùng kia rồi, quả thực là đem đá nện vào chân của mình.
"Mấy giờ bắt đầu chương trình?" Phó Kiến Văn hỏi.
Tố Tâm không lên tiếng, cách chương trình thời gian còn rất sớm, Tố Tâm muốn nói chương trình đã sắp bắt đầu, nhưng khi đứng ở trước mặt Phó Kiến Văn, cô cảm thấy lời nói dối sẽ dễ dàng bị phát hiện, huống chi bản thân cô còn không am hiểu nói dối.
Phó Kiến Văn nắm chặt cổ tay Tố Tâm, đem cô kéo về phía bên người.
Tố Tâm không phòng bị, cả người bị kéo đi liền lảo đảo, va vào lồng ngực Phó Kiến Văn.
Tố Tâm một mặt kinh hoảng lùi về phía sau một bước, lắc lắc cổ tay giãy giụa.
Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn phát ra lực nhiều hơn dự liệu của cô, cô căn bản không phải là đối thủ của anh.
Tại cổng đài truyền hình, đồng nghiệp từng người từng người một lướt qua, lại lơ đãng hướng về phía Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn liếc nhìn vài lần.
Tố Tâm hoảng hốt: "Anh buông tôi ra trước, có chuyện gì chúng ta từ từ nói..."
"Không chạy!"
Giọng nói tầm thấp của Phó Kiến Văn vang lên bên tai Tố Tâm, làm cho lỗ tai cô nóng lên.
"Được." Tố Tâm đánh không lại Phó Kiến Văn, chỉ có thể nói một câu, "Lên xe nói được không!"
Tố Tâm không muốn để cho người khác nhìn thấy cô cùng Phó Kiến Văn ở nơi này dây dưa, quá mức rêu rao, chỉ có thể lựa chọn lên xe nói.
Lên xe, Phó Kiến Văn đem xe chạy đến một con đường nhỏ phía sau đài truyền hình, nơi có ít người qua lại, dừng lại.
Ngồi bên tay lái phụ, Tố Tâm nắm chặt túi xách của mình, như là đứa trẻ phạm sai lầm, cúi thấp đầu, nhìn ngón tay của mình không lên tiếng, tim nhanh không thể nào hạ xuống được.
Phó Kiến Văn hạ kính xe xuống, rút ra một điếu thuốc, nhưng không thấy cái bật lửa, anh kẹp ở đầu ngón tay trái, tay phải vịn tay lái, nghiêng người mở hộp đựng đồ ra, lấy ra cái bật lửa siết chặt trong tay, nhưng không có châm vào điếu thuốc lá.
Ánh mắt thâm trầm nhìn qua bộ dáng đang cúi thấp đầu xuống của Tố Tâm, khóe môi Phó Kiến Văn hơi nhếch lên, gác lại cái bật lửa mở miệng: "Tối hôm qua em nói, muốn sống cùng một người sấp sỉ tuổi để có thể bầu bạn, điểm này tôi không cách nào thay đổi được tuổi tác của mình"
"Em nói... Cái gọi là cùng nhau." Phó Kiến Văn tới gần Tố Tâm hơn.
Phó Kiến Văn nói chuyện, hơi thở đảo qua thái dương của cô, Tố Tâm nhạy cảm quay đầu né tránh, không ngờ tới Phó Kiến Văn cách mình gần như vậy, hai người mũi đã gần chạm sát vào nhau, mùi vị nam tính của anh chui vào xoang mũi cô, cô hoang mang lùi về phía sau, động tác quá nhanh nên đầu đập vào cửa thuỷ tinh, chật vật không đất dung thân.
"Ngược lại tôi lại cảm thấy, chúng ta có rất nhiều đề tài có thể cùng nhau thảo luận, ví dụ như tối hôm qua, em nói xem!"
Tiếng nói từ tính của Phó Kiến Văn mang theo vài phần chọc người, anh vẫn cứ nói đàng hoàng trịnh trọng, rất nghiêm túc, khiến cho Tố Tâm không cách nào há mồm nói được gì.
Tố Tâm mặt đã nóng đến mức đứng ngồi không yên, theo bản năng muốn cắn môi dưới, trong đầu nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy ở trong phòng vệ sinh Phó Kiến Văn nói cô cắn môi như cố ý câu dẫn người khác, lại nhịn xuống.
Không thấy Tố Tâm hé răng, Phó Kiến Văn tiếp tục nói: "Bên cạnh tôi không có gì gọi là người trước ngã xuống, người sau tiến lên, ngay cả thư ký đều là đàn ông. Có hai ba người bạn khác phái, nhưng đều là mấy năm không thấy mặt, mấy năm không liên hệ, nếu em muốn biết, tôi có thể giới thiệu từng người cho em. Truyền thông tạp chí viết đều không thể tin, tin tưởng truyền thông tạp chí, không bằng em đến hỏi tôi, tôi hẳn là đáng tin hơn mấy tên chó săn kia, sẽ giải thích cho em rõ ràng hơn, ví dụ như chuyện của Tô Mạn Mạn..."
Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhaaaa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...