Cô nhớ rõ, trước kia bộ đội đặc chủng rõ ràng nói Lục Tương Tư không có chết, được đưa đi bệnh viện cứu chữa.
Tố Tâm vừa rồi không hỏi, Phó Kiến Văn cũng không nói, nhưng kết quả đã rõ ràng.
Phó Kiến Văn nói: "Đoàn Đoàn gọi em là mẹ không sai, người thứ hai cho Đoàn Đoàn mạng sống chính là em."
Trở mình, hai con mắt có phần hơi ướt, Tố Tâm lại nhớ tới Đoàn Đoàn, rốt cuộc cũng biết Đoàn Đoàn thanh tú xinh đẹp giống ai rồi, đứa bé kia mặt mày cực kỳ giống chị Tương Tư, mũi cùng cái miệng nhỏ... Hoàn toàn giống Khương Minh An như đúc.
Trên giường lớn tất cả đều là mùi vị của Phó Kiến Văn, Tố Tâm thận trọng che kín chăn để che đi mặt mũi của mình.
Cách một ngày trước thôi, Tố Tâm đã nghĩ: Một người giỏi giang thành đạt như Phó Kiến Văn... Cùng với cái người trước kia đứng trước mặt cô... Mũ, áo chống đạn cùng đồng phục tác chiến đều cho cô, toàn thân sôi trào nhiệt huyết, khí thế anh dũng của người quân nhân... Không giống nhau.
Quân nhân, ở trong lòng Tố Tâm vẫn luôn là chính trực, cô vô cùng kính trọng. Nhưng người làm kinh doanh, cô vẫn cảm thấy họ có cái gì đó gian xảo.
Nhưng, ném đi thân phận người làm kinh doanh của Phó Kiến Văn, trong đầu hiện ra hình ảnh Phó Kiến Văn mặc quân trang, Tố Tâm lại cảm thấy trái tim rầm rầm nhảy lên, phảng phất cảm thấy Phó Kiến Văn như vậy phù hợp hơn.
Chẳng trách Tố Tâm luôn cảm thấy trên người Phó Kiến Văn luôn có loại mị lực mà người khác không có.
Không biết đã qua bao lâu, Tố Tâm đã mơ mơ màng màng buồn ngủ, trước mắt lại hiện ra hình ảnh mặt trời sáng chói ở Iraq.
Thân hình cao lớn thon dài Phó Kiến Văn, một thân đồng phục tác chiến, ở trên cao nhìn xuống nhìn, giọng nói từ tính vang lên bên tai cô: "Chốt an toàn không mở."
Tố Tâm bỗng nhiên mở mắt ra, trái tim nhảy cực nhanh, miệng đắng lưỡi khô.
Cố gắng bình tĩnh lại tâm tình, cô ngồi dậy, từ dưới gối lấy điện thoại di động ra liếc nhìn, ba giờ hai mươi sáng, đem điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường, đứng dậy đi xuống nhà bếp tìm nước uống.
Đêm khuya, trong ngoài căn hộ đều yên tĩnh.
Ánh đèn ngoài bể bơi phát ra ánh sáng lấp lánh, trên mặt nước là từng làn sóng nhẹ lân lân.
Tố Tâm từ phòng ngủ vừa ra tới, liền nghe đến trong căn hộ mơ hồ phát ra âm thanh thở dốc của đàn ông.
Động tác đóng cửa của Tố Tâm dừng lại, ngừng thở suy nghĩ.
Nếu không nghe nhầm, đây chính là âm thanh của Phó Kiến Văn.
Trái tim Tố Tâm đột nhiên kịch liệt đánh vào lồng ngực, bên tai đỏ lên một mảnh, Phó Kiến Văn hơn nửa đêm không ngủ còn đang làm gì đó!
Tố Tâm kìm xuống tim đập, bước nhanh xuống nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước lạnh, vặn ra uống vào mấy ngụm, tâm tình không cách nào bình tĩnh lại.
Cùng Phó Kiến Văn làm hai lần, Tố Tâm chỉ từng trải qua một người đàn ông này, sẽ không nhầm lẫn, đây chính là tiếng thở dốc của Phó Kiến Văn.
Tiếng thở dốc kéo dài của Phó Kiến Văn rót vào tai Tố Tâm, bên tai cô nóng bỏng, siết chặt chai nước trong tay, chuẩn bị về phòng ngủ.
Lúc đi ngang qua phòng ăn, tầm mắt cô liếc đến cái gạt tàn thuốc trên bàn ăn, tất cả đều là đầu mẩu thuốc lá.
Bước chân dừng lại, ngửa đầu nhìn về phía trên lầu, không biết quỷ thần xui khiến thế nào, cô lại bước chân lên bậc thang.
Càng đi lên, thanh âm lại càng rõ ràng.
Trái tim Tố Tâm đã bay đến cổ họng, rầm rầm muốn từ trong miệng nhảy ra.
Cô lên lầu làm gì! Chính là dò xét việc riêng tư của người khác sao!
Mọi người hãy like cà bỏ phiếu cho sữa nha
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...