Buổi tối Khương Minh An trở về, nói là đợi một ngày nhưng không đợi được máy bay trực thăng, lại gặp được mấy kiều bào cho nên anh ta đều dẫn theo trở về để tránh nạn.
Khương Minh An để lại người ở nơi đó trông coi, khi máy bay trực thăng đến sẽ lập tức thông báo cho mọi người.
Khương Minh An an ủi mọi người, anh ta nói anh ta là con trai độc nhất của tập đoàn Khương thị, Lục Tương Tư cũng đã gần tới ngày sinh, nói thế nào Khương Trình Viễn cũng sẽ không để cháu mình trở thành người Irắc, nhất định sẽ đưa Lục Tương Tư đón về sinh, cho nên để mọi người không cần lo lắng, máy bay trực thăng nhất định sẽ đến.
Ngày hôm sau, máy bay trực thăng vẫn chưa có tới, Lục Tương Tư sớm đã đau bụng, sáng sớm ngày hôm sau nữa đã sinh ra một bé trai.
Khương Minh An cảm thấy đã không thể chờ đợi thêm nữa, quyết định cùng công nhân và đồng bào rời đi.
Khương Minh An dẫn theo nhóm người thứ nhất trước tiên đi dò đường, nếu như an toàn, để Lục Tương Tư mang theo đứa trẻ cùng nhóm người già trẻ nhỏ thứ hai xuất phát, nhưng xuất phát từ tình cảm đối với công nhân, Lục Tương Tư quyết định là nhóm rời đi cuối cùng, Tố Tâm do dự sau đó lựa chọn chiếu cố đứa bé mới sinh của Lục Tương Tư, quyết định rời đi cùng nhóm với Lục Tương Tư.
Đúng lúc cô cùng nhóm người cuối cùng định ngồi xe buýt rời khỏi nhà xưởng, thì nhà xưởng bị phần tử khủng bố tập kích.
Phần tử khủng là nhắm vào Lục Tương Tư cùng đứa con mới sinh, nếu không giao người ra liền tùy ý nổ súng giết người, tuy là tính mạng quan trọng nhưng không có công nhân nào nguyện ý mở miệng chỉ ra Lục Tương Tư cùng đứa trẻ.
Cho đến khi một phần tử khủng bố dẫn đầu tùy ý tóm cổ áo một người phụ nữ muốn nổ súng, người phụ nữ kia sợ hãi nên đã lơ đãng hướng ánh mắt về phía Lục Tương Tư.
Biết mình tránh không thoát, trước khi Lục Tương Tư bị kéo xuống xe, đã đem con cùng một cây súng lục giao cho Tố Tâm, nụ cười điềm đạm, không nói gì nhưng Tố Tâm đều hiểu.
Lục Tương Tư không hề e dè, đứng dậy, từ trong đám người đi ra, ngôn ngữ Ả Rập của Tố Tâm cũng không tốt lắm, bập bẹ nghe ra được người dẫn đầu nói, Khương Minh An giết em trai của hắn, hắn muốn con trai cùng vợ của Khương Minh An chôn cùng.
Tố Tâm theo bản năng ôm chặt đứa trẻ, tiếng súng vang lên, Tố Tâm nhắm mắt lại... Đứa trẻ như là bị rời vòng tay mẹ, lên tiếng khóc lớn.
Tố Tâm nhanh chóng bị một tên trong đám phần tử đó túm ra nhưng cô một mực chắc chắn đứa bé kia chính là con của mình.
Sau đó người dẫn đầu phần tử vũ trang nhận được một cú điện thoại, quyết định đưa tất cả mọi người mang về giữ làm con tin.
Trên đường, Tố Tâm nghe được cuộc đối thoại của bọn chúnh, bọn chúng nói sẽ đem những con tin nam giết hết rồi quay video để uy hiếp chính phủ cùng thế giới, phụ nữ cùng trẻ con sẽ đưa tới chợ đêm giao dịch buôn bán.
Trải qua ba tiếng đường xe, khi bọn họ đã đến một trấn nhỏ bọn chúng bắt đầu truy hỏi tung tích của Khương Minh An cùng đứa trẻ.
Chính là vào lúc đó, Phó Kiến Văn lần đầu tiên nhìn thấy Tố Tâm, khi anh đang ngắm súng...
Dưới ánh mặt trời buổi trưa chói loá, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm ở trên là máu tươi cùng bùn đất, băng gạc màu trắng trên trán đã biến thành màu đen, bím tóc đuôi ngựa có phần ngổn ngang, một thân quần áo bẩn rách rưới, trong ngực ôm một đứa trẻ vừa mới sinh, ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng phần tử vũ trang, so với đám người sau lưng đã sợ đến nỗi ôm đầu ngồi xổm xuống đất vô cùng nổi bật.
Tố Tâm đang dùng thứ ngôn ngữ non nớt của mình để giải thích cô không phải là công nhân của Khương thị, cô chỉ là đến Iraq tìm người nhưng vì phát sinh chiến tranh nên mới đến Khương thị tị nạn, đứa trẻ do cô cứu trên đường, cô đã dùng tính mạng hướng về mẹ của đứa bé tuyên thề, sẽ đem đứa bé này xem như là con đẻ của mình, từ nay về sau sẽ hết lòng chăm sóc. Tố Tâm cam đoan những lời mình nói là đúng, nếu không sẽ bị chân thần Allah trừng phạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...