Điếu thuốc trên miệng Phó Kiến Văn, rất lâu không có ánh lửa châm vào. Đến khi sự trầm mặc đã đến đỉnh điểm, Phó Kiến Văn mới dời đi thuốc lá khỏi khoé môi.
"Một câu không tự lượng sức của em, khiến tôi cảm thấy có chút buồn cười!" Phó Kiến Văn chầm chậm nói, "Em ngoài miệng nói nói thật dễ nghe, nói em ngưỡng mộ tôi, nhưng trong lời mỗi câu mỗi chữ đều nhắm vào tôi, từng câu từng chữ đều là để từ chối tôi."
Phó Kiến Văn nhướng mày, ánh mắt bình tĩnh như nước, lại dường như có thể nhìn thấu lòng người.
"Em đã từng là thiên kim đại tiểu thư của Tố gia, trải qua những ngày tháng ăn sung mặc sướng không phải lo chuyện cơm áo, cũng từ Tố gia mà chứng kiến nhiều chuyện cho nên tôi không có cách nào chỉ trích ý nghĩ của em ngây thơ, nói em hồ đồ chỉ thích thứ mới mẻ mà không suy nghĩ cho tương lai."
"Em không thừa nhận có cảm giác đối với tôi cũng không sao, nhưng em hết lần này tới lần khác nói ngươi ngưỡng mộ tôi, chấp nhận lên giường cùng tôi, lại bày ra một đống lý do để cự tuyệt tôi."
Phó Kiến Văn nói vô cùng bình tĩnh, ngữ khí cũng nghe không ra bất kỳ tâm tình, nhưng gương mặt đã căng ra đến mức hiện rõ sự lạnh lẽo cứng rắn.
Bầu không khí trong căn hộ bởi vì sắc mặt của Phó Kiến Văn mà biến hóa, trở nên lãnh túc.
Tố Tâm bưng chén nước lên, nhấp một ngụm, không biết nên nói cái gì, Phó Kiến Văn nói không sai, mỗi một câu nói của cô đều là nhằm vào Phó Kiến Văn mà từ chối.
Trầm mặc một thời gian dài, sau đó Phó Kiến Văn đem cái bật lửa đặt lên trên bàn ăn, ung dung thong thả rót cho mình một cốc nước, lần nữa mở miệng nói: "Tôi lần đầu tiên nhìn thấy em, chính là bốn năm trước, tháng 3 năm 2015, ở Iraq."
Con ngươi đen nhánh của Phó Kiến Văn nhìn vào Tố Tâm.
Tố Tâm đang uống nước, động tác dừng lại, nhìn về phía Phó Kiến Văn, tim đập nhanh hơn...
Tháng 3 năm 2015, chính là thời điểm Tố Tâm ngồi máy bay dọc theo đường biển tìm kiếm tung tích của Hứa Khai.
Từ lúc Iraq xảy ra nội chiến, những chuyến bay bay ngang qua địa phận nước này đều vô cớ mất tích hoặc gặp rủi ro, mọi người đều suy đoán, ít nhiều gì cũng có liên quan đến tổ chức khủng bố.
Hứa Khai ngồi chuyến bay có chuyện, có người nói là do tổ chức khủng bố bắn hạ, thậm chí trên mạng còn có người đã upload những hình ảnh mơ hồ, nói có hơn mười người sống sót được đưa tới một thành phố thuộc Iraq để chữa trị.
Tố Tâm trong lòng ôm một tia hi vọng, trằn trọc đi tới thành phố đó, nhưng khi đến nơi thì nghe tin thành phố đó đã bị một bộ phận phi chính phủ chiếm đóng.
Quân chính phủ kiểm tra thực hư hộ chiếu của Tố Tâm, sau đó không nói lời nào, thô bạo đem cô lên xe buýt đưa tới một thành phố khác, thành phố Samarra.
Quân chính phủ nói, tập đoàn Khương thị có xây dựng một công ty cơ giới hạng nặng ở Samarra, nơi đó có rất công nhân đang chờ đợi máy bay trực thăng rút đi, nơi đó đối Tố Tâm an toàn hơn.
Tố Tâm hướng về bọn họ hỏi thăm tin tức liên quan đến chuyến bay T- 324, nhưng không có người nào biết rõ.
Rạng sáng ngày hôm sau, Tố Tâm đến Samarra, người phụ trách công ty cơ giới hạng nặng ở Iraq chính là vợ của con trai chủ tịch tập đoàn Khương thị, Lục Tương Tư, chính Lục Tương Tư đã ôm bụng lớn tiếp đãi cô.
Nghe nói Tố Tâm đang hỏi thăm tin tức liên quan tới chuyến bay T- 324, Lục Tương Tư đoán chắc trên chuyến may bay kia có người vô cùng quan trọng đối với cô, Lục Tương Tư rất bội phục cô gái như Tố Tâm, không buông tha hi vọng có dũng khí tới nơi này tìm người, cho nên rất chiếu cố Tố Tâm.
Buổi sáng ngày 22, Khương Minh An, con trai của Khương Trình Viễn mang theo mười mấy người, chỉ định mọi người ở đây chờ đợi anh ta tới đón đến nơi an toàn, nơi mà máy bay trực thăng đang đợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...