Như vậy, Tô Mạn Mạn muốn tham gia chương trình của Tố Tâm để làm sáng tỏ, vẫn là có mục đích khác!
Nếu như là làm sáng tỏ, tại sao Tô Mạn Mạn lại chọn một cái chương trình lần đầu tiên ra mắt để truyền bá, cũng không biết tỉ lệ người xem cao bao nhiêu!
Theo Tố Tâm biết, các chương trình muốn mời Tô cũng không ít, chỉ là Tô Mạn Mạn đều không tiếp mà thôi.
Ở trên kệ bếp, điện thoại di động của Phó Kiến Văn vang lên, cô nhớ rõ từ lúc Phó Kiến Văn ôm cô vào trong phòng ngủ, chuông điện thoại đã vang lên không ngừng, Tố Tâm không nhịn được hướng về phía điện thoại đi đến.
Trên màn hình chính là các con số liên tiếp, Tố Tâm cầm lấy điện thoại của Phó Kiến Văn, sợ là có gì việc gấp, chuẩn bị đưa đến cho anh, lại cảm thấy mình chỉ mặc một chiếc áo sơmi cho nên không thích hợp.
Đem váy của mình mặc lên, Tố Tâm mới đi ra phòng khách.
Không nghe thấy động tĩnh ở trong phòng tắm, Tố Tâm đi tới trước cửa phòng tắm: "Anh đâu rồi..."
"Có chuyện gì..."
Nghe được Phó Kiến Văn đáp lại, Tố Tâm mới nói: "Điện thoại di động của anh vang lên hơn nửa ngày rồi, chính là một dãy số, không biết ai gọi tới."
"Mang tới đây..."
Tố Tâm nghe được lời này của Phó Kiến Văn, nắm chặt chốt cửa phòng tắm, đẩy cửa ra...
Bên trong phòng tắm, hơi nước cùng hơi ẩm lẫn mùi vị bạc hà của sữa tắm thơm ngát xông tới trước mặt cô.
Phó Kiến Văn mới vừa tắm xong, tóc đen ẩm ướt lách tách chảy xuống những giọt nước, đang đứng ở trước bồn rửa mặt, đầu ngón tay cầm dao cạo râu, cằm khẽ nhếch, góc cạnh rõ ràng, má bên phải còn có chút bọt chưa kịp cạo sạch.
Trên người Phó Kiến Văn từ trên xuống dưới chỉ mặc một cái quần bốn góc màu đen, da thịt màu mật ong khiêu gợi, cơ bắp rắn chắc, khe rãnh rõ ràng. Làm cho nhịp tim Tố Tâm tăng nhanh.
Tầm mắt rời khỏi cơ bụng rắn chắc của Phó Kiến Văn, ánh mắt chạm phải sống lưng thẳng dài, xuống dưới thắt lưng chính là quần lót màu đen, nhiệt độ trên mặt Tố Tâm muốn nổ tung.
Ngẩng đầu, ánh mắt của cô cùng ánh mắt của Phó Kiến Văn ở trong gương chạm nhau, Tố Tâm nắm chặt tay, không dám nhìn lên gương, đưa tay đem điện thoại di động đưa cho Phó Kiến Văn: "Điện thoại di động của anh."
Phó Hoài An ung dung thong thả cạo nốt một bên sau đó lấy nước cùng khăn lau sạch gương mặt, lúc này mới xoay người tiếp nhận điện thoại di động từ tay Tố Tâm.
Nhìn xem Tố Tâm đang mặc bên trên là áo sơ mi của anh, bên dưới là váy của cô, bất giác thấy loại ăn mặc này cảm thấy buồn cười, Phó Kiến Văn nhàn nhạt mở miệng nói: "Cơm nước đã hâm nóng, ăn xong ngủ tiếp..."
Tố Tâm vội vã xoay người ra khỏi nhà vệ sinh, chạy trốn, tròng mắt Phó Kiến Văn hình như có ý cười.
Ngồi ở trước bàn ăn, tâm tình Tố Tâm thật lâu không thể bình tĩnh, vừa nãy lúc Phó Kiến Văn xoay người, ánh mắt cô nhìn thấy chính là vật nam tính to lớn đồ sộ phía dưới lớp quần lót màu đen cho nên mới xoay người chạy chốn.
Vừa nãy ở trên giường, Tố Tâm đều là nhắm mắt xấu hổ không dám nhìn, hiện tại chú ý tới nơi đó, mới hiểu được tại sao rõ ràng lần thứ hai còn có thể bị đau nhức như vậy, cho tới bây giờ nơi đó còn ê ẩm phát đau.
"Tingg tingg —— "
Điện thoại chấn động, Tố Tâm cầm lấy liếc nhìn, chính là Bạch Hiểu Niên nhắn tin: Mười một giờ rưỡi vẫn chưa về, chắc cậu cũng không về nữa đúng không, đừng quên ngày mai phải quay chương trình, kiềm chế một chút:))
Tố Tâm: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...