"Hiểu Niên! Cậu đừng đùa nữa mà! Dưới lầu chính là Phó Kiến Văn! Cậu làm sao để cho mình mặc cái váy ngắn như vậy đi gặp anh ta!"
Chỉ nghĩ thôi Tố Tâm đã đỏ mặt tía tai.
"Cậu làm sao lại sợ Phó Kiến Văn như vậy! Anh ta là sói sao, có thể đem cậu ăn sạch à! bảo thủ như vậy! Cậu tốt nhất nên gói chặt mình thành cái bánh rồi hẵng đi đến gặp Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn nhất định sẽ nhìn cậu với ánh mắt khác, về sau cũng sẽ không bao gặp lại cậu nữa!"
Bạch Hiểu Niên đoạt lấy quần jean của Tố Tâm, đem quần jean ôm vào trong ngực.
"Trả lại cho mình!"
Nhịp tim Tố Tâm đập nhanh hơn, đưa tay cướp lấy, Bạch Hiểu Niên né tránh.
"Cậu còn có thể mặc đồng phục lộ lưng để quay trực tiếp, tại sao đi gặp Phó Kiến Văn lại phong kiến như vậy, ngay cả một cái váy cũng không dám mặc! Tố Tâm, sao cứ đi gặp Phó Kiến Văn là cậu lại cẩn thận như vậy, nhát gan nữa chứ!"
"Trả quần cho mình!" Tố Tâm thẹn quá thành giận.
"Mặc váy! Cái quần này quá bảo thủ, lần trước ra ngoài mình vẫn thấy cậu mặc cái váy này, đừng tưởng mình không nhớ!"
Tố Tâm: "..."
Tống Hiểu dựa vào cửa nhìn Bạch Hiểu Niên cùng Tố Tâm giằng co nhau ở phòng ngủ, không tự chủ cười ra tiếng...
Thật giống như trở về thời đại học, không buồn không lo vui vui vẻ vẻ trải qua từng ngày.
Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên ở trên lầu dây dưa năm sáu phút, rốt cục vẫn là sợ Phó Kiến Văn ở dưới lầu chờ quá lâu, Tố Tâm đành cắn răng mặc cái váy kia ra cửa.
Đứng ở trong thang máy, Tố Tâm siết chặt túi sách của mình, dựa vào thang máy nhìn vào gương kiểm tra xem có bị hở quá không, thời tiết bây giờ cũng không quá lạnh, con gái mặc váy ngắn, tất quần, đi bốt, khoác áo lông rất bình thường, trên đường chỗ nào cũng có, bình thường đến không thể bình thường hơn nữa.
Chính như Bạch Hiểu Niên nói, trước đây Tố Tâm không phải là không có mặc qua váy như vậy.
Sở dĩ tim Tố Tâm đập nhanh như vậy, trong lòng bất an như vậy, là bởi vì... Người cô muốn đi gặp là Phó Kiến Văn.
"Tinh -- "
Thang máy dừng lại ở tầng 9, Tố Tâm hơi di chuyển vào phía trong, đi tới là hai người con gái đang nói chuyện đùa giỡn, chắc tầm độ hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, một người tóc ngắn, một người tóc dài, đều là quần đùi cùng áo khoác là mốt đang lưu hành, hai cái chân trắng toát lộ ra bên ngoài...
Lúc này tim Tố Tâm mới từ từ đập chậm lại, cùng hai cô gái phía trước đứng chung một chỗ, trang phục của Tố Tâm cũng không tính là quá mát mẻ, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.
"Cậu như vậy đã tính là gì, bạn trai cũ của mình trước đây mới gọi là thẳng thắn, anh ta còn nói thẳng với mình, phụ nữ mặc váy ngắn đi ra đường chính là muốn lôi kéo người ta, những cái người đêm hôm khuya khoắt còn mặc váy đi ra đường có gặp phải biến thái, đều là đáng đời!"
Trái tim Tố Tâm đột nhiên nhảy lên, cô nhẹ nhàng cắn môi, suy nghĩ có nên lên lầu đổi quần hay không!
Ánh mắt nhìn về phía vách tường thang máy, bên trong phản chiếu ra bản thân đang cắn môi, lỗ tai đột nhiên đỏ...
"Đừng cắn môi, bằng không thì tôi luôn cảm thấy em là đang cố ý lôi kéo tôi..."
Giọng nói buổi tối ngày hôm ấy của Phó Kiến Văn ở trong phòng rửa tay lại vang lên bên tai, áo lông làm cho Tố Tâm cảm thấy nóng bức, tay nhỏ nắm chặt quai túi xách cũng toàn là mồ hôi.
"Tinhhhh -- "
Thang máy vừa dừng lại, hai cô gái nhanh chóng bước ra ngoài, Tố Tâm chỉ nghe một người trong hai người cười nói may là mình chưa gặp phải biến thái. Rồi hai cô gái cùng nhau cười phá lên.
Mọi người hãy Like và bỏ phiếu cho sữa để cùng đón xem có bị ăn sạch không nhaaaaa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...