Cả Đời Chỉ Yêu Em
Phó Kiến Văn còn nghe được âm thanh Tố Tâm sụt sịt mũi, này không còn chỉ là một chút cảm mạo đơn giản nữa rồi.
“Nếu như muốn tắm, anh giúp em... được không!” Phó Kiến Văn kề sát ở bên tai Tố Tâm, giọng nói cực kì ôn nhu.
Tố Tâm đang buồn ngủ, cô nhắm hai mắt, cười nhẹ một tiếng: “Em mới không cần, cho anh giúp đỡ kẻ nào biết phía sau còn có thể xảy ra chuyện gì ở trong phòng tắm hay không! Em muốn chừa lại một chút khí lực, còn phải đi quay chương trình, hơn nữa còn phải đi chụp ảnh cô dâu, em cảm thấy em cần một giấc ngủ thật tốt! Em cảm thấy ngày mai khả năng sẽ không có sức lực quay chương trình nữa, chắc phải nói với chị Phương một tiếng, để chuyển sang hôm khác! Vậy nên bây giờ cũng không có sức lực cùng anh hồ nháo!”
“Hôm nay sẽ không, hôm nay để em nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới có thể tận hứng...”
Lời nói của Phó Kiến Văn, khiến cho một bên tai của Tố Tâm nóng lên, cơn buồn ngủ cũng có tư thế bị xua đuổi.
Tố Tâm quay đầu nhìn qua hai con mắt như sáng lên trong đêm của Phó Kiến Văn, cơn buồn ngủ cũng từ từ biến mất và dần dần bị thay thế bởi chút cảm xúc nào đó.
Đáy mắt của Tố Tâm như có như lửa, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh.
Chỉ là bốn mắt nhìn nhau mà thôi, nhưng lại có một loại tình cảm có thể ăn mòn lý trí...
Tố Tâm cắn cắn môi, quay đầu, hai tay cuốn lại quanh phần gáy của Phó Kiến Văn, vươn mình đặt ở trên người anh...
Lông mi dài day đặc của cô khẽ run, dường như dập dìu như cánh bướm, giọng nói êm dịu gợi cảm vang lên: “Nếu như bây giờ anh nói muốn, em có thể...”
Phó Kiến Văn nhìn xem cô vợ nhỏ đang ép ở trên người mình, một mặt thẹn thùng, anh giơ tay đem hai sợi tóc đang buông xuống ở khuôn mặt nhỏ của cô móc ra sau tai: “Em đây là cậy mạnh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...