Tố Tâm nắm chặt khăn mặt trong tay: "Tuy rằng hai người không phải cùng chung một kiểu, nhưng đối với đại đa số phụ nữ mà nói, đại khái sẽ là cảm thấy Phó Kiến Văn hấp dẫn hơn..."
...
Trên đường đi tới nhà hàng Hải Phong, Tố Tâm nhớ lại vừa nãy nói chuyện cùng Tổng Hiểu những câu đó.
Sau khi nghe Tố Tâm trả lời, Tống Hiểu không nói chỉ là gật gật đầu, màu mắt phức tạp.
Nhìn như Tống Hiểu chỉ vô tâm hỏi, nhưng lại vô cùng tinh tế làm cho Tố Tâm không khỏi cảm thấy bất an.
Tống Hiểu đã từng nói, cô đã cho rằng tình cảm của mình đối với Tô Hoàn có thể kiên trinh không thay đổi, kết quả sự thực chứng minh, rằng cô chưa gặp phải người đàn ông có lực hấp dẫn hơn.
Tố Tâm cũng vậy, cô yêu Hứa Khai tám năm, cũng bởi vì gặp Phó Kiến Văn mà giao động.
Tình trạng của cô, rõ ràng cùng Tống Hiểu là giống nhau, cho nên Tống Hiểu nghe được câu trả lời cuối cùng của Tố Tâm, ánh mắt mới phức tạp như vậy.
Tố Tâm lại nghĩ đến Tống Hiểu nói, nếu đặt hai người đàn ông đứng chung một chỗ so sánh, người bình thường là sẽ động tâm với người có hình dáng tướng mạo, khí cốt tốt hơn, tài giỏi hơn. Đây không phải lòng hư vinh, mà đây chính là bản năng!
Tố Tâm rõ ràng, Phó Kiến Văn là một người có kinh nghiệm, cho dù là ở vấn đề gì thì anh vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, dù là gặp ai, đối xử với ai đều thong thả ung dung, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy.
Phó Kiến Văn còn trẻ, tuy nhiên có thể so với những người đàn ông trung niên, khí thế càng có thể nói là trầm ổn hơn, là người bên ngoài không chỉ có năng lực mạnh mẽ, tài lực dồi dào. Mà sâu bên trong, còn có nhiều thứ mà cô cũng như người khác không thể nào đoán được.
Nghe được tiếng còi xe dồn dập, Tố Tâm hoàn hồn, chiếc xe kia thắng gấp một cái, chỉ cách Tố Tâm chừng một mét, lúc này Tố Tâm mới phát hiện chính mình vừa thất thần, thiếu một chút đã vượt đèn đỏ.
Nói xin lỗi với tài xế chiếc xe kia, Tố Tâm lùi về, nắm chặt túi sách, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, lòng vẫn còn sợ hãi, cô tự nói với mình, sẽ không được tiếp tục nghĩ đến những chuyện vớ vẩn kia.
...
Nhà hàng Hải Phong.
Tố Tâm mặc một chiếc váy body mà đen, khoác thêm một chiếc áo khoác ở bên ngoài. Cô được phục vụ hướng dẫn đi về phía phòng riêng ở trên lầu.
Người phục vụ gõ cửa, đẩy ra...
Người chưa tiến vào, cách người phục vụ Tố Tâm có thể thấy được Lương Mộ Lan còn đang bị quấn băng gạc ở trên đầu, đang ngồi ở bàn tròn cùng người ta nói cười.
Bên cạnh Lương Mộ Lan là một người phụ nữ có khí chất thanh nhã, một đầu tóc xoăn đen nhánh, chải cẩn thận tỉ mỉ, trên bả vai khoác một chiếc áo choàng, vóc người tinh tế, mặt mày bên trong mơ hồ lộ ra khôn khéo già giặn.
Cha Tố vận một bộ âu phục giày da, hai chân trùng điệp, khuỷu tay phải gác lên tay vịn của ghế tựa, nghiêng người cùng người đàn ông trung niên ở bên nói gì đó, hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Đại khái không nghĩ tới hôm nay ăn cơm còn có người khác, Tố Tâm hơi có kinh ngạc.
Lương Mộ Lan nhìn thấy Tố Tâm sau lưng người phục vụ, cười đứng dậy vẫy tay với Tố Tâm: "Ngốc, đứng ở bên ngoài làm gì, đi vào, đang chờ con đây!"
Tố Tâm cười nói cám ơn với phục vụ sau đó đi vào, lúc này mới phát hiện trong phòng, còn có một người đàn ông chạc tuổi cô, không chênh lệch nhiều lắm.
Không cần hỏi, Tố Tâm đã đoán ra đây là chuyện gì xảy ra.
Tố Tâm khéo léo kêu một tiếng ba mẹ, liền nghe Lương Mộ Lan giới thiệu: "Vị này chính là chủ tịch của tập đoàn dược liệu Thiên Hạo bác Liễu, vị này là vợ của bác Liễu, không biết con có còn ấn tượng hay không, khi con còn bé... Hai bác từng tới nhà làm khách, ba mẹ không có ở nhà... Là con chiêu đãi hai người họ! Vị kia là con trai lớn của hai bác, lớn hơn con hai tháng tuổi, mới vừa từ nước ngoài trở về."
P/s: sắp có giấm nha mọi người
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...