Cả Đời Chỉ Yêu Em

Tố Tâm chỉ có thể nghe được tiếng trái tim mình đập rầm rầm.

Xe con của hai người chạy qua những đài phu nước nhỏ, sau đó Phó Kiến Văn đem xe ngừng ở bên trong cửa vào.

Phó Kiến Văn cởi đai an toàn, nghiêng đầu mở miệng nói với Tố Tâm: "Có muốn đi vào nhìn xem hay không!"

Trong lòng bàn tay Tố Tâm có một tầng mồ hôi nhỏ, cô cở đai an toàn, thấp giọng hỏi: "ba người chúng ta ở trang viên lớn như vậy sao!"

"Hôm nay ngoại trừ nhân viên bảo vệ, những người khác đều nghỉ, hôm nay bên trong này chỉ có hai người chúng ta!" Phó Kiến Văn đẩy cửa xe chỗ điều khiển ra.


Tố Tâm cũng đi theo xuống xe.

Gió mát kéo tới, Tố Tâm quấn chặt lấy áo khoác, mái tóc dài bị thổi bay tứ tung, vài sợi ám muội dây dưa ở bên môi.

Cô híp mắt lại, đem sợi tóc khép ở sau tai.

Phó Kiến Văn vòng qua đầu xe, đưa tay nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm, lôi kéo cô đi lên bậc thang, hướng vào trong nhà đi đến.


Tố Tâm đi chậm hơn Phó Kiến Văn một bước, bước chân chính là vui vẻ nhảy nhót, cô nghiêng đầu nhìn từ ngoài cửa sổ nhìn vào, ánh mặt trời màu vàng phủ kín nửa cái đại sảnh, khiến cho người cảm thấy gió lạnh run, bên trong nhất định sẽ rất ấm áp...

Đi lên bậc thang, Phó Kiến Văn đem Tố Tâm kéo đến bên người, anh trói lại hai vai của cô, đẩy cô đi tới hai cánh cửa đang đóng chặt.

Phó Kiến Văn nắm chặt hai vai gầy gò của Tố Tâm, tầm mắt rơi vào lỗ tai ửng hồng của cô, khom lưng, môi mỏng dán vào lỗ tai nóng bỏng kia: "Bảo bối, đẩy ra..."

Thân thể của Tố Tâm căng thẳng, nhất định là Phó Kiến Văn cố ý, mỗi lần làm chuyện kia cùng anh, anh luôn yêu thích dùng giọng nói từ tính gọi cô là bảo bối, thêm vào lỗ tai chính là chỗ mẫn cảm nhất toàn thân, cái này căn bản là trêu chọc một cách trắng trợn!

Phó Kiến Văn quả thực là xấu xa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui