Cả Đời Chỉ Yêu Em
"Chuyện gì xảy ra!" Phó Thanh Tuyền bưng bộ mặt trưởng bối, chau mày, đè lên lửa giận hỏi một câu.
Thư ký Tống một mực đứng ở một bên xem trò vui không lên lúc này lập tức chạy bước nhỏ tới, nói qua chuyện vừa xảy ra với Phó Thanh Tuyền.
Con mắt Phó Kiến Văn híp lại, lướt qua thư ký Tống cùng Phó Thanh Tuyền, từ trên lầu đi xuống, đi về phía Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn.
Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn, thấy Phó Kiến Văn thân cao chân dài đi về phía mình, không biết làm sao oan ức xông lên đầu, mũi đau xót, nhiệt lưu đánh sâu vào viền mắt.
"Làm sao vậy!" Phó Kiến Văn đi tới bên cạnh Tố Tâm, tiếp nhận Đoàn Đoàn từ trong lồng ngực cô, một tay quàng lấy bả vai Tố Tâm, cúi đầu ôn nhu hỏi dò.
Sở Tầm đứng ở sau lưng Phó Thanh Tuyền, một đôi tay siết thành nắm đấm, nghiêng đầu không nhìn tới Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm, nhấc chân đi về phía Phó lão phu nhân.
"Hai đứa trẻ của Phó Thành đoạt mặt dây chuyền mà em đưa cho Đoàn Đoàn, hơn nữa còn đẩy Đoàn Đoàn vào trong hồ nước, nếu không phải em đến kịp lúc..." giọng nói của Tố Tâm nghẹn ngào, "lúc em tới, đứa nhỏ tên Phó Minh Minh đang nói với em trai của nó rằng anh đoạt công ty của ba nó, nếu như Đoàn Đoàn... anh liền sẽ thương tâm!"
Tố Tâm nói xong, sau đó nhẹ nhàng xốc cổ áo sau gáy của Đoàn Đoàn lên để cho Phó Kiến Văn xem: "Anh xem..."
Phó Kiến Văn nắm chặt bả vai Tố Tâm, màu mắt chìm xuống.
Thấy đáy mắt Tố Tâm rưng rưng, Đoàn Đoàn rụt cổ một cái, hai tay duỗi muốn Tố Tâm ôm: "Đoàn Đoàn... Không đau! Mẹ không khóc!"
Trong lòng Tố Tâm càng thêm khó chịu, miễn cưỡng nhếch môi ôm lấy Đoàn Đoàn, dùng sức ôm chặt, cả người tựa ở trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, giống như là chỗ dựa của chính mìnhh.
Tô Mạn Mạn thấy Diệp Tử Kỳ không tiếp tục lật lọng chống chế, cười gằn mở miệng: "Diệp Tử Kỳ, không phải cô mới vừa nói người Phó gia chúng tôi khi dễ người một nhà cô sao! Hiện tại sao không nói gì! Nói một câu giải thích xem nào!"
Diệp Tử Kỳ cắn chặt hàm răng, quay đầu lại trừng mắt về phía Tô Mạn Mạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...