Tố Tâm bất ngờ, không ngờ thế giới lại nhỏ bé như vậy.
"Cậu có nhớ hay không lúc học đại học Lục Tân Bắc đã kể cho mình, anh trai anh ta bởi vì một người phụ nữ mà giết người, đã từng ngồi tù!"
Bạch Hiểu Niên nói xong, nghĩ bản thân mình đã từng cùng một tên tội phạm giết người ngồi cùng bàn ăn cơm, trong lòng không hiểu có phần nghĩ mà sợ.
Tố Tâm thừa nhận cô không thích con người Lục Tân Nam, nhưng khách quan mà nói anh ta hẳn là được phụ nữ yêu thích, da thịt anh ta so với phụ nữ còn trắng hơn, một đôi mắt đen nhánh hẹp dài đào hoa, tựa như cười mà không phải cười, không che giấu nổi mùi vị phóng đãng không bị trói buộc, mũi cao môi mỏng, trời sinh một bộ phong lưu mà lại bị phụ tình.
Tố Tâm đoán, bây giờ Lục Tân Nam đối với phụ nữ tỏ ra khinh miệt, đại khái không biết có phải do trước kia bị phụ nữ phụ bạc và cũng không biết có phải do phụ nữ phụ bạc mà giết người hay không. Hay là do tranh chấp phụ nữ.
Vừa nghĩ tới Lục Tân Nam giết người sau đó bây giờ còn có thể êm đẹp từ trong tù đi ra, một bộ âu phục giày da tuấn tú tử tế, Tố Tâm liền nghĩ đến Phó Kiến Văn.
Nhớ tới tạp chí đã từng giới thiệu Phó Kiến Văn, từng nói một câu: Giới luật sư đều biết, chỉ cần Phó Kiến Văn đứng ra, không có quan toà nào không thắng được.
Tố Tâm có thể khẳng định trăm phần trăm, Lục Tân Nam giết người phải vào tù còn có thể đi ra, nhất định là do Phó Kiến Văn giúp.
Cô nhớ rõ năm học lớp 5, các bạn học khác đều viết muốn làm nhà khoa học hoặc là bác sĩ, hoặc là giáo sư, Tố Tâm lúc đó vẫn còn đang là tiểu thư con nhà giàu... Ước muốn lớn nhất của cô chính là làm luật sư giỏi nhất, xuất sắc nhất giúp giữ gìn luật pháp quốc gia.
Lấy Phó Kiến Văn làm ví dụ, anh tuyệt đối là luật sư xuất sắc nhất, xuất sắc đến nỗi để đối thủ nghe tiếng đã sợ mất mật, nhưng hết thảy các vụ án lại đều không phải là vì giữ gìn luật pháp quốc gia, mà chỉ tận lực bảo vệ những người chịu bỏ ra chi phí kếch xù.
Lấy tiền của người, giúp người thoát khỏi tai hoạ, có đi có lại.
Hai chữ công bằng, sau này lớn lên Tố Tâm mới biết, ở giới luật sư không tồn tại, ngay cả quan tòa cũng đều không có tồn tại.
...
Tống Hiểu sau khi rời giường, nhìn thấy trong phòng khách nhà Tố Tâm là một đống thịt nhỏ trắng trắng tròn tròn đang ngồi trên ghế salon ngoan ngoãn ăn sữa chua xem phim hoạt hình, miệng dính một vòng sữa, cặp mắt vừa đen vừa sáng, bộ dáng khiến người khác cảm thấy vui vẻ.
Bạch Hiểu Niên cùng Tố Tâm sắp xếp lại tủ lạnh xong đi ra, nhìn thấy Tống Hiểu ngồi ở trên ghế sa lon cúi đầu cùng tán gẫu với Đoàn Đoàn.
"Vết thương trên mặt dì chính là do đánh nhau, cho nên bé ngoan không nên học dì, không nên cùng người khác đánh nhau!"
Đoàn Đoàn gật đầu: "Đoàn Đoàn rất ngoan, không đánh nhau!"
Nói xong, Đoàn Đoàn đem sữa chua đặt ở trên khay trà, đứng lên từ túi quần của mình tìm qua tìm lại, lấy ra viên kẹo mà trưa hôm nay Bạch Hiểu Niên đưa cho nhóc, bàn tay béo múp míp hướng về phía Tống Hiểu đưa lên.
"Ba ba nói, ăn kẹo sẽ không đau nữa!"
Tống Hiểu nhìn viên kẹo trong tay Đoàn Đoàn, viền mắt đột nhiên chua xót, kích động muốn ôm đứa bé này vào trong lồng ngực.
Cô xoa xoa mắt, cười cầm viên kẹo bánh bao nhỏ đưa, xé ra bỏ vào trong miệng, ngọt ngào mùi sữa tan ra ở trong miệng, mắt đỏ gật đầu: "Đúng vậy, đã hết đau rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...