Cả Đời Chỉ Cưng Chiều Mình Em
Lạc Cẩm Hiên sau khi đưa cô đến bệnh viện thì liền nhanh rời đi đến ngoại ô thành phố để kí một hợp đồng quan trọng.Vừa lúc kí xong thì nhìn thấy gương mặt Liên Dạ vẻ mặt đầy hốt hoảng
- Tiểu thư Tuệ Nhi đang nguy hiểm.
Trong nháy mắt,thân thể Lạc Cẩm Hiên liền cứng đờ.Mới sáng nay,anh còn nhìn thấy nụ cười của cô mà sao lại như vậy.Anh nhanh chóng sải bước về phía bãi đỗ xe,gương mặt rét lạnh
- Nói rõ.
- Có người đến bệnh viện quấy rối,tiểu thư muốn cứu bạn liền làm mình bị thương.Hiện tại phía bệnh viên đang thông báo là bị chảy máu khá nhiều.
Chỉ nữa tiếng sau,anh đã xuất hiện ở khu vực phòng bệnh của cô.Nhìn từ xa sắc mặt cô đã tái nhợt đi vì thiếu máu,cánh tay cũng được băng bó một cách cẩn thẩn.
- Diễm nói ngắn gọn đi.
- Cô ấy không sao,chỉ là cánh tay bị đâm hơi sâu nên chắc là một tháng sau mới có thể lành bệnh.
Sau khi nghe Diễm nói như vậy anh cũng yên lòng.Hiện giờ đã là 12h đêm,anh đi lại gần bên mép giường của cô,sau đó vuốt vuốt chóp mũi của cô,nhẹ nhàng hôn lên đó.Anh biết cô thích hoa Tulip nên đã cho người mang tới,mùi thơm nhàn nhàn hòa vào không khí.Lạc Cẩm Hiên nhắm mắt lại,sau đó nhanh chóng chìm vào giấc mộng,bởi vì có cô bên cạnh,có mùi hương của cô cho nên anh ngủ rất nhanh,đợi dến ngày mai.
Sáng sớm, lười biếng duỗi duỗi cánh tay, mỉm cười bắn ra luồng sáng chói lọi. Ánh sáng vàng rực rỡ kia, ấm áp chiếu vào gian phòng, đem cả căn phòng ánh thành màu vàng kim. Đó là một mảnh màu sắc làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, tinh thần phấn chấn cũng theo sáng sớm mà đến. Một luồng ánh mặt trời bắn thẳng vào trong phòng.Lạc Cẩm Hiên khẽ nghiêng người, cứ như vậy chuyên chú nhìn cô, sáng nay sắc mặt cô tốt hơn nhiều, trên mặt tái nhợt đã nhiều khí huyết, hồng nhuận rất nhiều.Lạc Cẩm Hiên phân phó người chuẩn bị thức ăn cho cô. Cuối cùng Tuệ Nhi mở ra hai mắt, Lạc Cẩm Hiên nhìn thấy cô, thâm tình có chút kích động, rõ ràng kích động, anh sải bước đi tới bên giường Tuệ Nhi, một tay kéo lấy cô vào trong ngực, ngửi mùi thơm: "Tuệ nhi, rốt cuộc em cũng tỉnh, rốt cuộc em cũng tỉnh” Tuệ Nhi cảm giác mình sắp không thở được, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Khụ khụ, anh buông tôi ra, tôi không thể hít thở?"
Lúc này Lạc Cẩm Hiên mới phát hiện ra mình dùng sức quá lớn rồi. Sau đó khẩn trương nhìn cô nói:
- Thật xin lỗi, anh không làm đau em chứ"
Cô gật đầu một cái, sau đó nhìn anh một cách ngạc nhiên
- Anh ở đây cả đêm sao?
- Đúng vậy.Tôi lo lắng cho em,Tuệ Nhi lần sau đừng có như vậy nữa.
Tuệ Nhi đang muốn u ơ điều gì đó nhưng rồi lại thôi.Cô đi vệ sinh cá nhân dưới sự giúp đỡ của anh rồi sau đó một mùi cháo thơm ngát lan tảo khắp phòng
- Woa woa,mùi thơm quá đi.
Chỉ thấy trên tay Liên Dạ đang cầm một hộp cháo đầy hấp dẫn.
- Anh mua cho tôi sao,cảm ơn anh nhé.
Một màn này liền bị Lạc Cẩm Hiên nhìn thấy,sắc mặt anh cực khó coi liền nhanh đi đến phía Liên Dạ lấy hộp cháo
- Đi làm việc đi.
- Này….tôi còn nói chuyện với anh ấy mà.
Cánh cửa phòng bệnh lại một lần nữa khép lại,anh liền quay mặt lại
- Em nếu còn muốn ăn cháo thì nên im lặng lại.
- Lạc Cẩm Hiên,anh nên nhớ tôi là bệnh nhân.Anh không nên ép buộc tôi làm cái này cái kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...