Cả Đám Nam Nhân Các Ngươi! Hối Hận Cũng Đã Muộn Rồi

Động tác hắn chậm dần rồi dừng lại, trong ánh mắt không tự chủ phát ra sự tiếc nuối. Nhưng cơ thể thì vẫn.. bất động thanh sắc.
Nghe được tiếng bước chân gấp gáp đang hướng về phía hắn, môi không tự chủ được nhếch lên!
Nếu như bây giờ hắn muốn. Chỉ cần nửa ' s '! nụ hôn đầu của cô gái này sẽ thuộc về hắn! Không phải vì muốn tranh chấp với Vương Tuấn Khải, mà là hắn muốn thế! Cô gái này giống người con gái ấy vô cùng! Hắn chịu không nổi..
Bộp!
Hắn đưa tay quệt nhẹ khóe miệng, nhìn tên hung thủ đánh hắn xong cũng không thèm liếc nửa con mắt nhìn hắn. Hắn thật tủi thân nha~
Ôm thiên hạ trong lòng. Nhẹ nhàng thở phào. Cảm giác như vừa trút được một gánh nặng. Thật may là ta vẫn đang ở đây, ở trong của lòng anh. Đưa tay vuốt ve tấm lưng trấn an ta, động tác nhẹ nhàng, sợ làm mạnh tay sẽ làm ta tỉnh dậy.
Đôi môi anh đào kia dần mở. Vẫn là âm thanh ấm áp như bao lần phát ra, nhưng lần này lại ẩn dấu vài phần lạnh lùng cùng xúc động. Anh nhắc nhở:
" Bạn của cậu đang chờ ngoài kia! " mang ý đuổi khách. Là khách không mời mà tới.
Hắn đứng đó. Luyến tiếc nhìn ta lại một lần nữa, ánh mắt có phần ôn nhu hơn, nhưng chỉ một chút, rồi lại bị bao phủ bởi lớp băng lạnh. Hắn quay người rời đi.
Có cảm giác như người đang nặng nề đột nhiên lại nhẹ tênh. Cảm nhận cả người được vòng tay quen thuộc của ai đó nhấc lên. Sau đó là lồng ngực và mùi hương quen thuộc cũng của ai đó. Biết mình đã nằm trong phạm vi an toàn nên không có phản kháng. Ngược lại còn được nước làm càn. Hai tay sờ soạng tìm kiếm chỗ để hợp lí rồi dụi đầu vào người anh tiếp tục cùng Chu Công đánh cờ.
Cả người lại một lần nữa cảm thấy nặng nề. Còn cảm thấy tay mất đi chỗ để liền khua khua nắm lấy vạt áo anh, kéo lại về phía mình.
Anh bị ta kéo mất thăng bằng liền ngã ra giường, nằm đè lên người ta.
Đang ngủ mà cảm thấy người bị đè nặng thật không thoải mái. Tay không nắm lấy vạt áo anh nữa mà dùng sức đẩy cái khối thịt kia ra khỏi người mình. Nhưng mang danh đẩy thì đẩy vậy thôi, chứ với trạng thái mê ngủ của ta thì chả si nhê gì với anh cả. Nên đành bỏ cuộc sớm thôi. Nhưng khó chịu thì vẫn khó chịu. Muốn xoay người cũng không được.

Tới khi anh cảm nhận được người bên dưới đang không ngừng giãy dụa mới nhận thức được, nhấc người mình lên. Thấy không còn bị đè nặng nữa, ta xoay người..
Xoay còn chưa xong lại bị thứ gì đó bắt quay mặt lại. Môi bị bao phủ bởi thứ gì đó mềm mềm. Nó lướt nhẹ qua môi ta, ngọt ngọt. Ta lại thích ngọt, liền đem đầu lưỡi vươn ra mút lấy chất ngọt đấy. Lại không biết hành động này làm tim ai đó đập nhang, mặt ai đó nóng lên, động tác hôn môi cũng bị khựng lại.
Thật không ngờ. Nụ hôn đầu của anh lại bị một cô nhóc chủ động dắt mũi!
Thấy chất ngọt đột nhiên dừng lại. Trong vô thức cảm thấy không vui, liền muốn đưa lưỡi ra tìm hiểu. A! Nó hoạt động lại rồi!
Cảm thấy vui vẻ. Đang muốn đưa lưỡi ra kiếm chất ngọt thì nó đã xuất hiện rồi. Lần này ta tưởng tượng ra đó là một cây kẹo mút, ra sức mút lấy nó. Nhưng không được tới 3s liền bị nó tấn công ngược trở lại.
Răng môi triền miên. Lưỡi anh tham lam mút lấy chất ngọt tiết ra từ lưỡi của ta, vẫn còn dính hương vị của bánh kem hoa anh đào. Mũi cũng ngửi được hương thơm hoa anh đào nhè nhẹ lưu lại trên người ta.
Buông lưỡi ta ra, lại di chuyển đi thăm dò mọi ngóc ngách trong khoang miệng, tham lam hút hết.
Đầu óc trống rỗng với lí trí không còn được tỉnh táo nữa. Anh bây giờ chỉ có một suy nghĩ: " Muốn ăn tươi nuốt sống hết tất cả những gì thuộc về cô gái này! "
Bị sự cuồng nhiệt của anh làm hô hấp trở nên khó khăn. Vô thức đôi mày nhíu chặt. Anh thì đang rất sung sướng mà tận hưởng. Thế có nghĩ cho cảm giác bị đè dưới thân là như thế nào không?
Nặng muốn chớt!
" ưm.. ưm.. " Nặng, nặng quá! Thở, khó thở quá!
Biết ta đã bắt đầu không thể thở được nữa mới từ từ rời môi đi.
Ta hôm nay rất mệt. Cả người từ sáng đến giờ ngoài một dĩa bánh, một phần hamburger, một ly nước và vừa rồi là một ít bánh thì không có gì vô bụng hết. Hiện tại do đói nên rất mệt. Ta thật lười quản. Vì ta biết ta đang an toàn mà!

[- Quỷ: Đúng rồi cưng. Cưng an toàn rồi! Ngủ đi! " Bé ơi, ngủ đi! Đêm đã khuya rồi... " - Thiên thần: Phi! Phi! An Toàn Hả Cưng?! Ta khinh!]
Vòng tay trái qua bả vai ôm lấy thiên hạ trước mắt vào lòng. Tay còn lại rảnh rang đi tru du khắp nơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Hơi dừng lại trên đôi môi thường ngày hồng hào giờ đã sưng đỏ lên mặc dù cảm thấy đau xót nhưng cũng thật cao hứng.
Anh khẽ cười, lại một lần nữa cúi người xuống ấn nhẹ xuống chiếc môi kia. Anh nghĩ như thế chắc là không sao. Thật không ngờ lại một lần nữa không tự chủ được đi sâu vào trong khám phá khoang miệng ta.
Nhẹ nhàng rời môi di chuyển lên phía trên má phải, ấn xuống đó một nụ hôn. Rồi quay mặt áp hai má vào nhau. Giọng nói ấp áp giờ đây mang theo sự quyến rũ từ từ phát ra:
" Không thể trách anh! Em quá ngọt! "
Nhẹ nhàng nở một nụ cười khiến gái chết hàng loạt ra. Tay phải còn lại từ trên mặt ta di chuyển xuống phía dưới. Nhẹ rút ra cái nơ xinh xắn đang được cột trên cổ áo khiến nó trở lại làm hai sợi dây như ban đầu. Tiếp đến là cái nơ thứ hai ở giữa hai sương quai xanh...
Tay còn đang dừng lại ở cái nơ thứ hai. Người trong lòng đã không muốn an phận dãy dụa. Không đợi anh kịp phản ứng đã xoay người rúc vào lồng ngực anh. Sau đó vòng tay qua ôm anh giống như ôm gối, dụi dụi mặt vài cái rồi rúc đầu vào người anh, nhoẻn miệng cười xong mới tiếp tục ngủ.
Đợi tới khi anh nhận ra sự việc thì lại nghe thấy tiếng thút thít của ta phát ra từ trong lòng anh. Càng lúc càng lớn. Từ tiếng thút thít trở nên nức nở. Mà ta lại nhất quyết không chịu buông anh ra, khiến trên khuôn mặt đẹp kia xuất hiện tia lo lắng. Nghĩ lại, anh nghĩ hành động lúc nãy của mình khiến ta sợ hãi, liền cảm thấy hối hận, ra sức trấn an, giọng nói hết thảy đều mang sự khẩn trương:
" Anh Đào! Anh Đào! Em không sao chứ? Đừng khóc! Là anh sai! Anh không đúng! Anh thật không nên... Làm như vậy... "
Vẫn còn khóc...
" Nhưng anh thật sự không thể chịu được! Anh biết mọi sự đều là do kế hoạch.. Nhưng em biết không?.. Lúc anh đánh hắn. Anh thấy được.. nước mắt của hắn! " _ giọng nói của anh bỗng trở nên nghẹn ngào _ " Nam nhân rơi lệ... Hẳn là em rất quan trọng với hắn đi. Nhưng là bây giờ hắn mới nhận ra! Anh Đào, em thành công rồi đó. Nhưng anh không thấy vui gì hết! "
Ánh mắt lóe lên một tia bi thương. Từ khi nào anh đã coi em như thiên hạ rồi. Anh thật không muốn mất em đâu!

" Đừng! Đừng mà! Hức hức "
Anh hốt hoảng " Bình tĩnh Anh Đào! Anh sẽ không đâu! "
Nhưng tiếng nói cùng tiếng khóc thống khổ vẫn không ngừng vang lên " Đừng! Làm ơn! Đừng! Huhu " khiến anh thật sự lo sợ, liên tục vỗ về trấn an ta
" Anh Đào. Anh sai rồi! Em làm ơn! Đừng làm anh sợ... "
" A a a! Đau! Làm ơn dừng lại đi! Hưhư.. "
" ... " Bây giờ anh thật muốn tự đấm vô bản mặt mình!
" Hàn Thiên! Anh phải tin em! Em không có làm gì hết! Em không có làm gì sai hết! "
" ... " Đáng chết! Sao đột nhiên lại nhớ đến những chuyện đấy! Bị sảng sao? Giọng nói đau khổ này, hẳn là giống như lúc đó đi! Nghĩ đến đó, tim bỗng nhói lên. Một chỗ chua xót dâng lên ở trong lòng! Tại sao anh lại không gặp được ta sớm hơn chứ?!
Đành phải ra sức dỗ dành ta. Đợi đến khi tiếng khóc dừng hẳn anh mới buông một tay ra, xoay người với lấy chiếc cà vạt nữ để trên bàn ở cạnh giường trói lỏng hai tay ta lại cột định vị ở giữa đầu giường, đắp chăn lên cho ta rồi xuống giường.
Phòng bên kia truyền tới tiếng nước chảy xối xả.
Tới khi trở lại, vừa mới mở cửa phòng ra đã phải hốt hoảng chạy vào trong cởi cà vạt đang trói hai tay ta ra. Sợ nếu để thêm vài giây nữa thôi thì tay ta sẽ phải đeo " vòng đỏ ".
Cảm nhận được mình đã được giải thoát, liền đòi vùng lên chống trả. Nhưng lại bị anh nhanh tay hơn giữ lại. Chỉ có thể lên tiếng cầu xin anh
" Thả ra. Làm ơn thả ra. Tôi thật sự là không làm gì hết mà! Làm ơn! "
" Đừng.. Giết tôi! Hức hức "
Đôi mày tinh tú nheo lại. Đến anh mà giờ ta cũng không nhận ra sao? Nhìn ta như vậy thật khiến anh đau lòng. Không để ta tiếp tục có cơ hội nói nữa. Anh đã cúi người xuống, trực tiếp đem lưỡi xâm nhập vào bên trong khoang miệng ta, khấy đảo khắp nơi. Rồi từ từ rút lưỡi về, môi môi giao nhau.

Tay anh khẽ nới lỏng tay. Ta liền thuận thế vươn lên vòng tay qua ôm lấy cổ anh kéo gần về phía mình...
Một hồi triền miên. Môi anh rời khỏi môi ta. Ta bất giác lại cảm thấy sợ hãi vì đã mất đi sự an toàn. Liền kêu lên:
" Tuấn Khải! Em sợ! Em sợ.. hư~...! "
Đáp lại là vòng tay an toàn cùng ấm áp của anh. Ta cảm thấy an tâm trở lại. Rúc đầu vào cổ của anh ngủ!
Khẽ vuốt ve tấm lưng gầy. Anh thì thầm bên tai ta:
" Anh Đào! Anh sẽ cho em ' thiên hạ ' của anh! Em chính là thiên hạ của anh! " (*)
Lời nói như một lời hứa. Lời hứa này là một câu khẳng định!
(*): Câu này ý là anh ấy có những gì, của anh ấy. Trái tim, bộ óc, cơ thể, quyền lực, danh phận,.. kể cả thiên hạ. Cũng đều cho cô, là thiên hạ lớn nhất của anh hết!
[SCOR]
_ È.. Hem..! Chuyện là có một nàng! Muốn ta thêm hai bợn Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ - TFBOYS vào nữa. Chớ để mỗi Khải vào hai bợn ý buồn! Ta đồng ý! - _ Có chuyện này ta muốn nói với mọi người: . + Ta mới đi Hoa quả sơn mời hai bạn khỉ Thiên và Nguyên về đóng phim cho truyện! Chuyện là chúng nó đòi tiền cátxê ấy! + Thêm mấy bà mắm ông muối trong truyện cũng không chịu đóng nữa do lương quá ít ỏi! + Ta cũng cảm thấy thế! Đây là lần đầu tiên ta nói về vụ này:
>
+ Thôi không nói nữa! C_C - _ Các nàng mà yêu thích bộ này của ta nhưng muốn Np á. Có thể xây thêm chiếc nhà tranh bên fic kia để thuận tiện cho việc đi lại! - _ Vụ H thì tính sau đi! Hiện tại ta thích đi troll người ta cơ. Chap trên có khơi dậy tính kích thích không các nàng? Thấy nó thế nào? *chống cằm-mắt chớp chớp* - _ Ta mong những cmt đóng góp hoặc nhận xét về từng chap hơn đó các nàng! *ngóng trông*
Nhớ nha! Sao vàng chíu chíu. Không thì các nàng chuẩn bị thành hươu cao cổ đi nha~! Háhá
[SCOR]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui