Cả Cuộc Đời Này Dành Tặng Cho Em

Cả hai vào trong thang máy. Tân Hạ Noãn nhìn thấy trước mắt cô gái kia có bộ dáng cao gầy rất giống với Phỉ Dương, nhìn sửng sốt
một hồi lâu lòng cô dậy lên một cảm giác khó chịu, hình như phần kí ức
xưa cũ tái hiện lần nữa đang hung hăng đâm vào tim cô. Cô gái này là bạn gái trước đây của Lục Tử Ngân, chẳng lẽ yêu ai yêu cả đường đi?

Lục Tử Ngân vừa nhìn thấy An Ny, khẽ mỉm cười lịch sự, “Em như thế nào đến bệnh viện ?”

An Ny thầm đánh giá Tân Hạ
Noãn. Đây có lẽ là lần đầu tiên hai người chạm mặt trực diện, bất quá An Ny từ nhiều năm trước đã tìm hiểu qua Tân Hạ Noãn, hôm nay vừa gặp mặt, ít ra cũng không làm cho cô thất vọng.

So với ảnh chụp còn xinh đẹp
hơn nhiều. Tân Hạ Noãn là cô gái xinh đẹp trời ban, so sánh với An Ny,
còn kém xa ư? Hẳn là do cá tính mạnh mẽ của cô ấy. An Ny cả người tỏa ra một loại khí chất kiêu ngạo, mùi vị của một phụ nữ luôn giành phần
thắng đây mà, còn Tân Hạ Noãn vốn chỉ là loài chim nhỏ chỉ biết cúi mình bên cạnh một người nổi bật hơn cô, mà cô giống như chính cái tên mình,
mang đến một loại cảm giác ấm áp, yên bình.

An Ny cười nói: “Khám thai.”

Lời nói ngắn gọn mà ý tứ, đúng
là mười phần phản công? Tân Hạ Noãn buồn bực không thôi, ngực giống như
bị người khác đâm vào . Lục Tử Ngân không đổi sắc mặt, “Kết quả thế
nào?”

Tân Hạ Noãn cảm thấy chính mình đang đóng vai tình phụ, xấu hổ đứng nhìn vợ chồng người ra quan tâm lẫn nhau.

An Ny lại cười, “Rất tốt.”

Lục Tử Ngân nhìn Tân Hạ Noãn cả người đang đông cứng nói: “Hẳn là không cần anh phải giới thiệu hai người?”

Đương nhiên. An Ny đã từng nhìn qua ảnh chụp Tân Hạ Noãn, còn Tân Hạ Noãn cũng từng đối thoại trực tiếp với đối phương, cũng không nằm ngoài sức tưởng tượng đại khái đã biết
cô ta là ai. Hai người phụ nữ cùng đồng thời gật đầu, trong lòng đã rõ
lẫn nhau mà không ai lên tiếng.

Thang máy đã tới tầng một, một
vài người đi ra . Lục Tử Ngân cũng cảm giác được bầu không khí bức bối
xung quanh, liền thuận tiện mở miệng hỏi, “Có đi xe đến không?”

“Tử Ngân, em mới đến thành phố A có vài ngày, chưa nhanh như vậy mua xe.”

Lục Tử Ngân tỏ vẻ ái ngại, nghiêng đầu nhìn Tân Hạ Noãn hỏi dò, “Anh đưa cô ấy về nhà, em một mình đi về được không?”

Tân Hạ Noãn gật đầu, khóe miệng còn lộ vẻ mỉm cười. Lục Tử Ngân nhìn cô rồi đáp lại bằng nụ cười trìu
mến rạng rỡ, quay đầu nhìn An Ny nói: “Đi thôi, anh đưa em về.” An Ny
cụp mắt, ánh nhìn bất mãn không giấu diếm khẽ liếc sang Tân Hạ Noãn đang vô cùng bình thản, cô ta bỗng mỉm cười sáng lạn, ” Hẹn gặp lại.”

Đó không phải nụ cười thân
thiện, mà là khinh thường, coi như Tân Hạ Noãn ở trong mắt cô, bất quá
so với cây cỏ còn muốn dễ dàng bắt nạt hơn, cô ta sẽ có thể rất nhanh
giành phần thắng. Tân Hạ Noãn cắn môi, không lên tiếng.

Tân Hạ Noãn biết mình nhát gan
tầm thường, mà cô ta cũng hiểu rõ, nhưng ánh mắt của người phụ nữ ấy,
như nhìn xoáy vào trong tâm tư yếu đuối của cô thật khiến cho lòng tự
tôn của cô bị tổn thương sâu sắc.

Lục Tử Ngân gặp Tân Hạ Noãn cúi đầu, quan tâm hỏi “Xấu hổ lắm sao”, anh nhẹ nhàng an ủi một câu, “Em
yêu, ở nhà chờ anh, trở về sẽ nói cho em một tin vui.”

Tân Hạ Noãn lúc này mới chịu
ngẩng đầu, chỉ ngây ngốc nhìn anh. Lục Tử Ngân dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc cô sau đó xoay người rời đi. Tân Hạ Noãn lẳng lặng ngóng nhìn theo bóng dáng Lục Tử Ngân, dần dần bóng dáng ấy mất hút.

Tân Hạ Noãn một mình đứng ở
trạm xe bus. Cô ôm túi sách, vai khẽ co lại. Đã đến mùa đông, mặc dù

đang là giữa trưa có ánh nắng tươi sáng chiếu rọi, tuy nhiên nhiệt độ
này vẫn là làm cho người ta có cảm giác ở giữa trạng thái ấm áp và se
lạnh.

Bỗng nhiên, di động trong túi
cô vang lên. Cô giật mình, buông túi xách, chuẩn bị lấy di động, đột
nhiên một người đi nhanh về phía cô, nhanh tay đoạt lấy túi sách Tân Hạ
Noãn, thoáng cái vội vàng chạy đi. Tân Hạ Noãn sửng sốt một chút, lập
tức tri hô: “Cướp…bắt lấy tên cướp.”

Tại thành thị nhộn nhịp này,
người xem so với thấy việc nghĩa ra tay tương trợ là không nhiều. Tân Hạ Noãn ra sức rượt theo không ngừng hô to cầu cứu nhưng lại không có
người nào giúp cô bắt lấy tên cướp kia. Tân Hạ Noãn vốn rất kém trong
môn thể dục, căn bản không phải đối thủ của tên cướp, không đến vài
phút, Tân Hạ Noãn chạy chậm dần, trơ mắt nhìn thấy tên cướp chạy càng
ngày càng xa. Cô thở phì phò, yết hầu bị gió lạnh thổi hắt vào, rất đau
rát. Cũng không biết chạy quá sức hay là mấy ngày nay chịu nhiều áp lực, cô bất chấp hình tượng thục nữ của bản thân bật khóc, tuy rằng không
khóc to ra tiếng, nhưng nước mắt như vỡ đê cuồn cuộn trào ra, càng
không thể dừng lại. Cô vừa khóc vừa lau nước mắt vừa đi tiếp, những
người đi ngang qua tự nhiên đứng lại nhìn xem thành một đám đông.

Để đến tiểu khu Liên Hoa, Tân
Hạ Noãn trước mắt cần đến hai tiếng đồng hồ mới có thể trở về nhà. Trên
người cô một xu cũng không có, mà ngay cả chìa khóa nhà cũng nằm ở trong túi sách. Tân Hạ Noãn xem xét kĩ mới phát hiện tình trạng bi thảm hiện
tại của cô, lại nghĩ muốn òa khóc .

Cô mang giày cao gót, nếu muốn
lết bộ đến tiểu khu Liên Hoa, chưa đến một tiếng sau, bước chân của cô
ngày càng chậm lại, chân cũng bắt đầu khập khiễng. Đôi chân đáng thương
bắt đầu tê rần, sưng phù.

Cô là như vậy chật vật a!

Một chiếc ô tô quen thuộc nhanh chóng dừng lại bên cạnh, Lục Tử Ngân từ trong xe bước ra, đứng ở trước
mặt Tân Hạ Noãn. Tân Hạ Noãn vừa nhìn thấy Lục Tử Ngân cảm động không
thể thốt thành lời, ngay tại thời điểm cô khó khăn nhất, cô lại nhìn
thấy anh, dù cho là người khác thì việc đó cũng là một sự an ủi lớn lao, mà lúc này đây người đó lại chính là Lục Tử Ngân. Cô bổ nhào vào lòng
anh thỏa mãn lớn tiếng khóc nấc lên, “Em không muốn cùng một chỗ với
anh, ư ư. . . . . .”

Lục Tử Ngân chỉ lẳng lặng ôm chặt cô, một câu cũng không nói.

Về đến nhà, Lục Tử Ngân bưng
tới nước ấm, giúp Tân Hạ Noãn rửa chân. Tân Hạ Noãn vừa mới bắt đầu kiên quyết không đồng ý, vẫn là Lục Tử Ngân có biện pháp, cưỡng bức một
chút, cô đành phải nghe theo .

“Gọi điện thoại cho em không
được, gọi lần nữa thì đã tắt máy, anh nghĩ là em đang tức giận.” Lục Tử
Ngân ngồi chồm hổm bên dưới, ngẩng đầu nhìn người đang ở ngồi trên sô
pha – Tân Hạ Noãn.

“Em thật sự rất tức giận, nhưng hành vi trốn tránh tắt điện thoại em thường không làm, em bị giật mất túi sách.”

Lục Tử Ngân giúp Tân Hạ Noãn
lau khô chân, đi đến tủ thuốc lấy ra một tupe thuốc bôi, nâng lấy chân
cô, giúp cô thoa thuốc. Tân Hạ Noãn khẽ rụt chân lại, “Hay là để em tự
làm đi.” Cô cảm giác hành động này rất xa lạ .

“Em là vợ anh.” Lục Tử Ngân nâng mắt, chăm chú nhìn cô mộtlượt.

“Vẫn chưa phải, còn không chắc
chắn đâu.” Tân Hạ Noãn nhịn không được thầm thì. Lục Tử Ngân cả người

cứng lại, nheo mắt hỏi, “Em nghĩ vậy?”

Bình thường Lục Tử Ngân tỏ loại thái độ này, điều đó có nghĩa so về mặt tích cực mà nói, nếu là trước
kia Tân Hạ Noãn nhất định là bị dọa cho sợ, Lục Tử Ngân thật sự là không cần cô. Dù sao thời gian lâu như vậy, mấy ngày qua, cô cảm thấy chính
mình rất mệt mỏi, một chút tin tưởng về tương lai giữa hai người cô đều
không có, cô chỉ nói, “Vâng.”

Lục Tử Ngân bỗng nhiên bế cô lên, đi về hướng phòng ngủ. Tân Hạ Noãn lắp bắp kinh hãi, “Anh muốn làm gì?”

“Gạo nấu thành cơm.”

“. . . . . .” Tân Hạ Noãn lên tiếng phản đối trong lòng anh, “Không muốn.”

Lục Tử Ngân nhìn thấy sự bất
mãn của Tân Hạ Noãn, nhịn không được nở nụ cười, hành vi lại tỏ ra bạo
dạn hơn, ngang tàng không khách khí, đem cô ném đến trên giường, sau đó
đè lên người cô, bắt đầu một nụ hôn cưỡng ép.

“Ô.. ô. . . . . .” Tân Hạ Noãn
như thế nào giãy dụa, Lục Tử Ngân kiên trì như ngọn núi không run sợ,
rất giống như trước kia bá đạo, cường thế, không nói lý lẽ. Tân Hạ Noãn
nước mắt bất chợt lăn xuống, chỉ cảm thấy cô cùng Lục Tử Ngân vì sao lại ra nông nỗi như vậy, lấy quan hệ như vậy mới có thể ở bên cạnh nhau?

Lục Tử Ngân giữ chặt đầu Tân Hạ Noãn, cảm giác Tân Hạ Noãn không còn giãy dụa, động tác đột nhiên ngừng lại, anh chằm chằm nhìn vào khuôn mắt đẫm đầy nước mắt bi thương của
Tân Hạ Noãn, không nói gì. Anh thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận vì Tân Hạ
Noãn lau đi nước mắt, “Em yêu, đã dọa em sợ sao .”

Tân Hạ Noãn tựa đầu vào ngực Lục Tử Ngân, “Em thực sự rất thích anh, Tử Ngân.”

Lục Tử Ngân ôm chặt lấy Tân Hạ
Noãn, bộ dáng rầu rĩ một câu cũng chưa nói. Sau một lúc lâu, anh khẽ
nói: “Cho em xem cái này.” Anh đưa tay vào túi áo lấy ra một bản báo cáo xét nghiệm, là kết quả khám thai của An Ny?

“Anh đã nhờ bạn ở Mĩ tìm hiểu
giúp, kết quả kiểm tra sức khẻo của An Ny ở bệnh viện thánh John. Bên
trong nói An Ny mang thai đã được mười tuần. Ngày anh say rượu, cách đây cũng đã mười bốn tuần, đứa bé này không phải của anh.”

Tân Hạ Noãn hết sức sửng sốt.

Lục Tử Ngân khẽ hôn đôi môi
đang run rẩy của Tân Hạ Noãn, “Ngày đó anh say như chết, anh không cho
là mình lại có năng lực thú tính.”

Tân Hạ Noãn có chút choáng
váng, cô bị Lục Tử Ngân hôn đến ngây ngốc một lúc sau mới lấy lại lý
trí, ” Cô ấy vì cái gì nói đứa bé là của anh?”

“Vấn đề này anh cũng rất tức giận, cho nên anh mới đưa An Ny về, thuận tiện ngả bài.”

“Cô. . . . . . Cô ấy nói như
thế nào?” Tân Hạ Noãn trong lòng rối rắm, suy nghĩ mông lung, nhớ tới
người phụ nữ kia nói dối mà không e sợ, trong lòng cô bất chợt run rẩy,
sợ hãi, lòng dạ phụ nữ so với đáy biển còn muốn thâm sâu hơn.

Lục Tử Ngân nở nụ cười, “Cô ấy
nói cô ấy hối hận đã chia tay với anh, cho nên muốn dùng đứa bé này để
giữ anh lại. Cô ấy nói người cô ấy luôn yêu chính là anh.”


“Hai người. . . . . .”

Lục Tử Ngân yên lặng nhìn theo
Tân Hạ Noãn, “Có nhất định phải kể với em chuyện của anh và An Ny.” Lục
Tử Ngân nghĩ sẽ kể cho Tân Hạ Noãn quá khứ của mình, đáng tiếc, anh còn
chưa ngồi dậy, cả thân người lại đè nặng lên cô. Bất quá Tân Hạ Noãn
cũng không đến nỗi hít thở không thông, Lục Tử Ngân chỉ hơi nâng người
lên khủy tay cách cô một khoảng nhỏ, cả 8% sức nặng đều đặt trên cánh
tay anh.

Tân Hạ Noãn cảm thấy Lục Tử
Ngân như thế nào không ngồi dậy nói chuyện cùng cô, như thế nào bảo trì
cái tư thế thân mật này?

Chuyện giữa Lục Tử Ngân và An
Ny quen nhau cũng đơn giản, hai người không phải vì tình yêu mà đến với
nhau. Lục Tử Ngân bồng bột nghĩ muốn tùy tiện tìm người phụ nữ để lấy,
cơ bản là chọn được người phủ hợp và tốt nhất. Mà An Ny bất quá chỉ vì
trả thù. Cô trước đây là tình phụ của một thương nhân giàu có, tiếng
tăm, vì người tình mà không tiếc mạng chạy vạy lo lắng cho sự nghiệp của anh ta, cuối cùng lại chịu khổ sở bị vứt bỏ, vì vậy cô ấy nghĩ muốn trả thù hắn. Cô ấy biết rõ một người đàn bà không thể làm được gì, vì thế
cô cần một cộng sự. Trong giới chứng khoán, rất nhiều người có quan hệ
thân thiết với doanh nhân kia, muốn che đậy việc làm mà thần không biết
quỷ không hay, chỉ có thể tìm một kẻ chỉ vừa mới bước chân vào thị
trường chứng khoán – tay chơi mới.

Vì thế cô ấy chọn Lục Tử Ngân.
Cô giúp đỡ anh trong các mối quan hệ, giới thiệu các đối thủ chứng khoán có liên quan đến hắn ta, cùng anh đề ra những quyết định quan trọng
mang lại thành công, làm cho Lục Tử Ngân từ một tay ngang chính thức
tiến vào giới chứng khoán, sau đó từng chút một đánh bại vị thương nhân
giàu có vốn rất có địa vị trong giới.

Đây là quan hệ lúc ban đầu của
Lục Tử Ngân cùng An Ny, cũng không giống như bên ngoài đồn đãi, quan hệ
giữa bọn họ vô cùng trong sáng. Tân Hạ Noãn nghe Lục Tử Ngân nói như
vậy, đôi mắt anh phẳng lặng, bình thản kễ rõ mọi việc, cô hơi sửng sốt,
“Hai người vừa mới bắt đầu, quan hệ thật sự chỉ là lợi dụng lẫn nhau?”

“Ừm, kỳ thật anh rất tán thưởng An Ny, ai cưới được cô ấy sẽ có được một gia tài vô tận.”

Tân Hạ Noãn rốt cục hiểu được
vẻ ngạo mạn và tự tin của An Ny là do đâu mà có. Loại phụ nữ cường nhân
mạnh mẽ này, căn bản không giống với cô, như vậy nhát gan, thấp bé. Cô
mặc dù tốt nghiệp thạc sĩ nhưng trong mắt người khác ngay cả bụi cỏ cũng không bằng, huống chi khó trách cô ta đối với cô hết sức khinh thường.

“Có được người phụ nữ như vậy
mà anh lại buông tha không phải rất đáng tiếc sao? Anh đi tìm cô ấy đi.” Tân Hạ Noãn khẽ động đậy, nghĩ muốn thoát ra khỏi vòng tay bức bách của Lục Tử Ngân, không ngờ Lục Tử Ngân nắm lấy cằm cô, anh nghiến răng
nghiến lợi nói: “Tân Hạ Noãn, em muốn chọc tức chết anh có đúng không?”

“Người ta không cần anh, anh
mới đau khổ về nước cưới em có đúng hay không?” Tân Hạ Noãn nhếch cằm
bởi vì bị Lục Tử Ngân nắm lấy, khuôn miệng của cô cũng biến dạng, thốt
lên tiếng trong giọng nói, miệng cô cũng nâng lên cao theo, mơ hồ không
rõ, có chút chua xót.

Lục Tử Ngân hít sâu một hơi,
bỗng nhiên đem chân Tân Hạ Noãn nâng lên một chút, vòng lấy eo anh. . . . . . Tư thế này rất ám muội a . Tân Hạ Noãn chỉ cảm thấy một cảm giác
nóng rực đánh bật vào đầu mình, hình như là sung huyết não vì động tình .

Cô nghĩ muốn khép lại hai chân, thế nhưng Lục Tử Ngân lại kẹt ở giữa, cô tâm trí bấn loạn, mặt đỏ bừng, “Anh đứng lên đi.”

“Em không phải nói anh muốn An
Ny sao? Anh hiện tại chứng minh cho em thấy, người anh muốn là ai!” Lục
Tử Ngân mở to mắt, hai mắt sáng ngời đầy thần khí, coi như việc sắp sửa
đem cô ăn sạch là bình thường. Tân Hạ Noãn nghiêng đầu một bên không dám nhìn anh, chỉ có thể đặt hai tay ở trước ngực Lục Tử Ngân, nắm lấy vạt
áo anh .

“A! Đợi chút!” Rốt cục Lục Tử
Ngân bắt đầu hành động cởi quần áo cô, cô ngây ngô mới bắt đầu lên
tiếng, vội vàng nói: “Anh tin chúa Giê-su, nhớ kỹ, anh tin chúa Giê-su.”

Lục Tử Ngân bỗng nhiên nhìn

xung quanh tìm kiếm thập tự giá, vẻ mặt đáng thương, “Chúa ơi, tha thứ
cho con.” Sau đó lại bắt đầu loạn tứ động tác. Tân Hạ Noãn bị hành động
của Lục Tử Ngân làm cho nhất thời không nói gì, lại thất thần lần nữa
cũng đủ khiến cho Lục Tử Ngân thực hiện được kế hoạch, lúc này cô mới
bắt đầu dùng hai tay chống cự, cuối cùng cánh tay một lần nữa được Lục
Tử Ngân kiềm chặt, Tân Hạ Noãn liều chết phản kháng, “Anh là tín đồ giả
mạo, anh là tên đại lừa đảo.”

“Bị em phát hiện rồi .” Đôi mắt như phát hỏa của Lục Tử Ngân phát ra tia nhìn mờ ám hết sức quyến rũ,
lấy tốc độ kinh hoàng nhất, tư thế cúi người hôn sâu Tân Hạ Noãn. Tân Hạ Noãn chỉ cảm thấy cả người chợt lành lạnh, có một luồng khí lạnh dung
nhập dần vào thân thể cô, cho đến khi đi vào nơi tư mật của cô, khiến cả người cô bắt đầu phát run.

Cô nhắm chặt hai mắt, cho đến
khi vật nam tính cứng rắn của anh đã ở trong cô, cô mới mở mắt ra, nhíu
chặt mày, đau đến nước mắt đã ướt đẫm ở xung quanh má, “Đau, đau quá.”

Lục Tử Ngân an ủi, hôn môi cô, “Thả lỏng nào, ngoan nào.”

Vô luận Lục Tử Ngân khuyên cô
như thế nào, cô như trước co rúc lại thân thể, cảm giác dưới thân đau
đớn, mất mát nước mắt cũng tự nhiên tuôn rơi. Lục Tử Ngân dịu dàng hôn
đi nước mắt của cô, chậm rãi rời khỏi thân thể cô, một bên nỉ non, an ủi , “Thoái mái đi em, không cần khổ sở như vậy.”

Trên trán anh bắt đầu ướt đẫm
mồ hôi, từng giọt mồ hôi lăn dài từ thái dương, dừng lại trên cánh tay
to lớn của Lục Tử Ngân, rồi lan dần xuống bả vai trắng mịn của Tân Hạ
Noãn. Tân Hạ Noãn lần nữa để cho Lục Tử Ngân mãnh liệt hôn đi xuống,
khiến cho lực chú ý bị phân tán, thân mình cô cũng từ từ dựa theo mà thả lỏng. Lục Tử Ngân động tác thong thả, cũng là cố tình cho Tân Hạ Noãn
thời gian thích ứng. Đợi đến khi Tân Hạ Noãn rốt cục cảm nhận được bên
dưới không còn đau đớn như lúc nãy, lúc này cô mới ngây thơ phát hiện
ra, Lục Tử Ngân đã thực hiện triệt để ăn sạch cô rồi .

. . . . . .

Bà Tân gọi điện thoại cho Tân
Hạ Noãn, ra lệnh cô phải đưa Lục Tử Ngân về nhà ăn cơm. Tân Hạ
Noãn”vâng” một tiếng, cúp điện thoại. Nhìn thấy trong tay chiếc điện
thoại mới tinh, không khỏi cười thầm. Cô không nghĩ tới Lục Tử Ngân như
vậy trẻ con, tự nhiên mua cho cô cặp di động tình nhân, hai chiếc đen
trắng thật xứng đôi.

Lục Tử Ngân cho cô ba ngày nghỉ phép, lấy ly do quan trọng “Làm việc quá độ, hợp lý hóa thông báo cho
cấp dưới”, cũng là chọc cô tức muốn xung huyết. Ba ngày này cô cũng
không nhàn rỗi, bắt đầu học nấu ăn. Cô từ nhỏ đến giờ chính là há miệng
chờ ăn, cũng chưa từng thử qua nấu cơm này nọ. Nhớ lại khi đó, dự định
cả hai sẽ ra quán ăn, không ngờ Lục Tử Ngân tâm huyết dâng trào tự tay
nấu cơm cho cô, không thể cam tâm chịu đựng đả kích to lớn như vậy Tân
Hạ Noãn vốn lười nhát quyết tâm rèn luyện trù nghệ. Vì thế, cô ở trên
mạng tìm kiếm rất nhiều thực đơn, mua về một đống thực phẩm bắt đầu
luyện tập tay nghề.

Sáng sớm, Tân Hạ Noãn nghiên
cứu kĩ lưỡng thực đơn trên tay. Cô mang theo lọ sốt bên mình chăm chú
nghiên cứu, bộ dạng như một học sinh ngoan ngoãn chuyên tâm làm bài tập
về nhà, thầm thì to nhỏ với chính mình,” Siêu thị lại không có bán hào
khô *.”

Vì thế, cô phấn khởi ngồi lại
máy tính tìm kiếm.”Ở thành phố A nơi nào mời mua được hào đây?” Click
chuột liên tục trên màn hình xuất hiện dòng chữ “Bình Độ Khư*” có một cửa hiệu lâu đời chuyên bán hào, rất được nhiều người khen ngợi.

Nhưng mà Tân Hạ Noãn nhìn
đến”Bình Độ Khư” ba chữ này, sắc mặt cô trở nên trắng bệch. Đây là nơi
cô không cố ý quên đi. Cô chỉ là từng một lần trốn tránh nơi này, Bình
Độ Khư, nơi Phỉ Dương sống.

Tân Hạ Noãn trong tay ướt đầm
mồ hôi, cuối cùng quyết định có nên đi đến đó lần nữa không. Mặc dù trốn tránh cũng không phải biện pháp, chưa từng nghĩ sẽ đến đó vì lý do này, hay chỉ là cô không có dũng khí để đối diện sự thật. Tân Hạ Noãn nhận
ra rằng, đây là lúc cô nên dũng cảm đối mặt, cũng đã nhiều năm như vậy.

Hơn nữa, Phỉ Dương cũng là nhiều năm như vậy không gặp . . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận