Nhìn vẻ mặt run rẩy của Thẩm Hiên, Vân Thư xem đến mạc danh kỳ diệu.
“ngươi không khỏe sao?” Vân Thư có chút lo lắng hỏi. Trước kia nhờ có Lăng Lang mà hiểu nam nam quan hệ như thế nào, cũng biết mặt sau hội đau đến đổ máu [em có ý kiến, này chỉ là số ít thui à ~], Thẩm Hiên hắn…?
Ánh mắt lo lắng của Vân Thư khiến da đầu Thẩm Hiên run lên, cho nên, rõ ràng phải ….
“Uy, uy, uy…. ngươi đang làm gì!” Vân thư sợ hãi kêu lên khi thấy Thẩm Hiên bắt đầu thoát y, kia khuôn ngực cường tráng, thân hình tinh mỹ vân da rõ ràng, còn có da thịt màu mạch sắc, làm cho hắn cảm thấy có điểm miệng khô lưỡi khô.
Thẩm Hiên cởi áo, tà tà liếc Vân Thư: “Trên người ta một chút dấu vết cũng không có.” Vươn tay, phất qua ngực áo Vân Thư – “Mà ngươi, trên người đều là ấn ký ta lưu lại tối qua.”
Vân Thư trên mặt nóng bừng, giống như trốn quỷ lùi lại ba thước xa: “Kia….. cái kia, vì cái gì lại ….” không đau? Vấn đề mất mặt này sao hắn có thể nói ra miệng được.
“Ngươi nếu không muốn, ta sao có thể….” Thở dài, thấy Vân Thư mang theo biểu tình vừa xấu hổ lại vừa ảo não, không khỏi nuốt nước miếng: “Ta hiện tại hảo muốn hôn ngươi.” [cứ hôn, ai cấm đâu, anh làm hoàng đế thiệt mất mặt =3=]
Đối với lời hắn nói, phản ứng của Vân Thư là hung hăng đập hắn một quyền, rồi leo lên ngựa chạy mất. [ đã bẩu mừ… giờ em nó chạy mất chưa..=3=]
Thẩm Hiên đứng tại chỗ, cười ngu, Vân Thư không vì chuyện hôm qua mà sinh khí đã muốn vạn hạnh rồi, thế mà hắn lại còn nghe được những lời này, đây…..là kỳ tích sao?
…
“Nha ~ nhị ca, ngươi hôm nay sao về sớm vậy!” Ta đang chuẩn bị xuất môn, cư nhiên ngoài ý muốn nhìn thấy nhị ca đã trở về.
Nhị ca cười cười hỏi ta: “Tam ca ngươi đâu?”
“Hắn ở hậu viên.” Ta bị nhị ca cười đến nổi đầy gai óc, sau lưng như có hàng đám sâu lông đang bò a bò…, tổng cảm thấy khuôn mặt tươi cười của hắn hảo quỷ dị.
Nhị ca cư nhiên không thèm để ý ta, đi thảng ra hậu viên.
Kỳ quái! Có vấn đề! Nhất định có vấn đề!
Nhị ca xuyên qua hành lang gấp khúc, đi đến bên tam ca đang luyện kiếm ở hậu viên.
“Vân Ý!” Nhị ca ngọt ngào kêu. Ta trốn ở một bên nghe tới thanh âm này liền biết ngay nhị ca chắc chắn đang có mưu đồ nào đấy.
Quả nhiên tam ca buông kiếm, vẻ mặt cảnh giác nhìn nhị ca: “Chuyện gì nhị ca?”
Nhị ca đi tới ghé miệng nói thầm gì đó bên tai tam ca, không biết hắn nói cái gì mà tam ca mặt đỏ bừng, rồi chuyển sang xanh mét, rống to: “Chúng ta mới không có đâu!”
“Hừ!” Nhị ca bất mãn bĩu môi – “Lăng Lang đều biết ngươi sao có thể không biết chứ, còn không nói?!” – Hì hì cười lại tiến tới: “Chẳng lẽ… ngươi ở dưới?” Rồi lại tiếc hận thở dài “Vốn nghĩ ngươi ở trên mới tới hỏi ngươi.” [nhị ca! huynh thật ko hổ danh Kỳ Vân Thư!]
“Kỳ Vân Thư!” Tam ca quát to một tiếng.
“Ai nha nha ~~~ cư nhiên đối với nhị ca của mình rống to gọi nhỏ, quên đi, ta đi hỏi Lăng Lang là được.” Nhị ca vừa cười một chút, xoay người đi. Kiểu cười này, cùng cái ta nhìn thấy ở ngoài cửa, là một kiểu!
Còn tam ca đứng đơ một chỗ, ngay cả mắng cũng là một câu: “Hỗn đản này… cái đó mà cũng nói!”
Xế chiều, nhị ca không trở về, Thẩm Hiên lại tới, thấy ta hắn cười hỏi: “Vân Thư đâu?”
“Nhị ca còn chưa về.” Quái, hôm nay mọi người đều một dạnh quái gở như nhau.
Ở trên? Phía dưới? Ta chợt nhớ đến những lời này của nhị ca, trong đầu linh quang chợt hiện: “A, Thẩm Hiên, chẳng lẽ ngươi….” Ta chỉ thẳng Thẩm Hiên, kinh ngạc không nói nên lời.
“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Hiên đối với phản ứng của ta chỉ có thể ngốc lăng. Hắn nhăn mặt nhíu mày nhìn ta một hồi lâu, mới do sự hỏi: “Có phải hay không Vân Thư nói gì đó với ngươi?”
Ai! Tuy rằng vượt quá dự đoán của ta, nhưng chuyện này đều có thể chấp nhận. Nói lại, mĩ công cũng lưu hành a. Ai, không thể tưởng được, nhị ca trông mảnh mai dáng ‘thụ’ thế mà cư nhiên lại … Ta ngụp lặn trong trí tưởng tượng của mình không thể kềm chế. Nhị ca, ta thật sự là đã quá xem nhẹ ngươi a! Trong đầu ta tự động lưu truyền một trăm linh tám loại hình ảnh trẻ em không được coi, Thẩm Hiên ở dưới thân nhị ca a ~~~
“Kỳ Vân Khanh!!” Thẩm Hiên gầm lên giận dữ đem ta kéo về hiện thực, ta vô tội nhìn này đại soái ca cao một thước tám trước mắt, thật.. khó mà tưởng tượng được hình ảnh kia.
“Thẩm Hiên ngươi nhìn thế nào cũng không giống nằm dưới a.” Không nghĩ gì liền đem lời trong lòng nói ra.
Thẩm hiên hoàn toàn bạo phát: “Ta lúc nào nói là ở dưới!”
Ân, ân, ân… ta cũng đông ý. Vẫn là nhị ca làm thụ tốt hơn.
Ha ha, một ý tưởng chợt nhảy ra, ta vẫy tay, Thẩm Hiên ghé tai qua.
Một âm mưu cứ như vậy sinh ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...