Ca Ca Xuất Giá

Thẩm Hiên gần nhất có thể nói là đường làm quan rộng mở, không chỉ là vì chuyện của Vân Thư, vây cánh của Lâm Thừa tướng cũng bị hắn diệt trừ không ít, Lâm phi hiển nhiên là bị thất sủng, hậu cung nhất thời đều bình lặng.

Hôm nay Vân Thư vừa hạ khóa, mới ra khỏi Thái tử điện đã bị một người ở phía sau ôm lấy. Vân Thư hoảng sợ hung hăng dẫm mạnh lên mu bàn chân của kẻ kia. Thẩm Hiên ăn đau, rên một tiếng, bất mãn oán hận nói: “Ngươi sao biết là ta a!”

“Bị ngươi bế như vậy nhiều lần không càn đoán cũng biết là ai. Nói lại, chân ngươi bị ta dẫm là đáng lắm.’’ Vân Thư chọn chọn mi, tà liếc hắn một cái.


Thẩm Hiên lại mặt dày mày dạn bò tới: “Ngươi nào có bị ta ôm ~~~ nhiều lần a!” ‘Ôm’ này cố tình nhấn mạnh, miệng cũng chiếm được tiện nghi.

Vân Thư trừng mắt liếc một cái: “Ngươi hôm nay tìm ta sớm như thế có chuyện gì?”


Thẩm Hiên cười cười: “Tứ ca từ Lạc Dương tặng vài khóm mẫu đơn, đều là tuyệt phẩm nga, mang ngươi lại coi.”



Chính Dương cung [ tẩm cung của Thẩm Hiên ], trong thiên viện hoa uyển, vài khóm mẫu đơn khai hoa nở rộ, dưới ánh trăng lại càng toát ra vẻ kiêu sa quý phái, trong không khí vấn vương hương thơm say nồng, Vân Thư không khỏi ngâm một câu:” Hạ nguyệt dao thai thiên song diễm, xuân sắc nhân gian đệ nhất hương.” [ ta chém, ko raw nên ko rõ nghĩa là gì > ), hắn cư nhiên, cứ thế, ngủ mất!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận