Ca Ca Tốt Quá Làm Sao Bây Giờ


Ban đêm sau khi sắp xếp đồ xong, Hoắc Vũ nhanh chóng tắm rửa rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Cô sẽ ôn lại kịch bản một chút , lướt Weibo, chờ Hoắc Dữ Sâm đến mười một giờ tối.

Thấy anh vẫn còn chưa về cô cũng chỉ có thể đi ngủ trước.
Khi Hoắc Vũ đang ngủ mê man, đột nhiên cô cảm thấy trên đầu giường lún xuống, mùi rượu nồng nặc lan tỏa khắp phòng, làm tim cô nhảy một nhịp, ngay lập tức đánh thức cô dậy.
Phòng không bật đèn, chỉ có đèn đường bên ngoài cửa sổ tỏa ánh sáng lập lòe chiếu sáng được một chút.
Nhưng ánh sáng quá mờ, Hoắc Vũ vẫn không thấy được gì.
Trong phòng rất yên tĩnh.

Chỉ có tiếng thở ổn định vang lên.
Người ở cuối giường vẫn không cử động, như đã ngủ.

Hoắc Vũ nhẹ nhàng nhắm môi, thử gọi một tiếng: "Anh?"
Đương nhiên, cô không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Hoắc Vũ vội ngồi dậy, bật đèn trên đầu giường.
Ánh đèn màu cam ấm áp lập tức chiếu sáng cả căn phòng.

Khi có ánh sáng, cô cuối cùng cũng nhìn rõ người đang nằm ngửa ở cuối giường là ai.
Quả nhiên là Hoắc Dữ Sâm.


Nhưng ngoài anh ra, cô cũng không nghĩ đến ai khác.
Hoắc Vũ vội xuống giường, đi đến bên cạnh Hoắc Dữ Sâm.

Mùi rượu trên người anh rất nồng, chắc là đã uống khá nhiều.
Lúc này, điện thoại di động của Hoắc Vũ reo, cô vội nhấn nút nghe máy.
Tiếng trợ lý của Hoắc Dữ Sâm truyền đến từ điện thoại.
"Alô, có phải Hoắc tiểu thư không?"
Hoắc Vũ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
"Thật sự ra là vầy, Hoắc tổng đã uống quá nhiều rượu tại bữa tiệc tối nay.

Ban đầu, tôi và Tiểu Vương định chăm sóc anh ấy nhưng bị anh ấy từ chối.

Mà chúng tôi cũng không thể yên tâm để anh ấy ở một mình.

Nếu cô rảng, có thể giúp chăm sóc Hoắc tổng một chút được không?"
Hoắc Vũ nắm chặt tai nghe, nhìn sang Hoắc Dữ Sâm đang ngủ say ở cuối giường, nhẹ nhàng trả lời: "Đừng lo, tôi sẽ chăm sóc tốt anh ấy."
"Thật tốt quá, Hoắc tiểu thư, tôi cúp máy đây."
"Ừ."

Sau khi cúp máy,trước tiên Hoắc Vũ đi vào nhà vệ sinh, dùng nước ấm làm ướt một chiếc khăn mới, sau đó vắt khô, cầm khăn ra ngoài cẩn thận giúp Hoắc Dữ Sâm lau mặt.
Sau khi uống say anh rất im lặng, không nói một lời, tùy ý để cô muốn làm gì thì làm trên mặt anh.
Lúc Hoắc Vũ đang lau mặt cho Hoắc Dữ Sâm, cô lại gần quan sát kỹ mặt anh.
Nhìn gần, cô mới phát hiện mọi điểm trên khuôn mặt anh đều hoàn mỹ như tranh vẽ.

Khi anh nhắm mắt, sẽ thu gọn tất cả mũi nhọn trong ngày thường, trở nên yên tĩnh và ôn hòa.
Sau khi lau mặt cho anh , Hoắc Vũ còn giúp anh lau tay.
Cô biết anh thích sạch sẽ, vì vậy cô lau tay cho anh hai lần.
Sau khi làm xong những việc đó, Hoắc Vũ nhìn áo của Hoắc Dữ Sâm lo lắng.
Anh mặc áo vest, cột cà vạt, cô có vẻ không tiện giúp anh thay đồ ngủ.
Hoắc Vũ có chút sầu não nhưng cô nghĩ chỉ cần qua đêm nay thôi, thì cứ để nguyên như vậy.

Với suy nghĩ đó, cô giúp anh tháo cà vạt, cởi áo vest, sau đó tháo giày, để anh mặc nguyên bộ áo quần ngủ.
Sau khi làm xong mấy việc đó, Hoắc Vũ thở ra nhẹ nhõm.
Hoắc Dữ Sâm không nhẹ, lúc cô giúp anh cởi áo vest cũng phải phí chút sức.
Lúc này, cô nhìn mấy nút áo sơ mi của Hoắc Dữ Sâm đều cài gọn gàng, cảm thấy anh chắc chắn không thoải mái khi ngủ, nên đã tháo ra hai nút.
Sau khi tháo nút, xương quai xanh của anh như ẩn ẩn hiện ra.

Áo sơ mi trắng hơi mỏng, vì gần nhau nên thấy cơ ngực và mấy múi bụng rõ ràng.
Thật là mặc áo nhìn gầy, cởi áo ra lại có thịt.
Sau khi tháo nút, Hoắc Vũ mới chuẩn bị rời đi nhưng lúc này Hoắc Dữ Sâm đột nhiên xoay người, duỗi tay dài, đè cô dưới thân.
Hành động này khiến Hoắc Vũ sửng sốt, cô lẩm bẩm một tiếng: "Anh?"
Trả lời cô chỉ có tiếng thở nặng nề dồn dập.
Anh có lẽ vẫn đang ngủ sâu, lúc này chỉ hành động theo bản năng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận